CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Tần Bách Tùng gọi điện thoại một vòng, nhưng lại không có ai muốn giúp đỡ, tức giận thổi râu trừng mắt.

“Những người này, trước đây khi tôi giúp bọn họ khám bệnh, ai nấy đều cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể lấy mạng ra báo đáp. Bây giờ ông già này có chuyện cầu xin bọn họ, thì một mực từ chối, ai nấy đều nói không đi được. Thật quá đáng ghét rồi! “

Ông ta hung hăng nhét điện thoại vào túi, hỏi Lâm Dương: “Sư phụ … phải làm sao bây giờ?”

“Các ông đừng cách tôi quá xa, tôi sẽ bảo vệ các ông chu toàn.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Nhưng mà … Sư phụ, có hàng trăm hàng vạn người ở đây, người …” Tần Bách Tùng cảm thấy hơi thở của mình cũng sắp đông cứng lại rồi.

Chẳng lẽ Lâm Dương còn muốn dọn dẹp hết những người này sao?

Anh ta cho rằng anh ta là Chiến Thần sao?

“Phó viện trưởng Long, các vị sư phụ, cho phép tôi được góp một phần sức lực cho Nam Phái!” Lúc này, bác sĩ thiên tài Trình Thường Sinh đứng lên.

Anh ta chống tay sau lưng, dáng vẻ tự hào nói: “Cũng vừa hay để Lâm Thần Y không biết trời cao đất dày này có thể mở mang kiến thức về mười ba mũi kim tuyệt mệnh của nhà họ Thành chúng tôi!”

Lời nói của Trình Thường Sinh đã giành được sự tán thưởng của rất nhiều trụ cột của Nam Phái.

“Trình Thường Sinh, cậu là một hạt giống tết, tôi sẽ chăm bón cho cậu thật tốt.” Long Thủ cũng gật đầu.

Nghe thấy lời này, Trình Thường Sinh vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cúi người: “Phó viện trưởng Long yên tâm, Thường Sinh sẽ vĩnh viễn sát cánh bên cạnh Nam Phái.”

“Tốt lắm!” Long Thủ mim cười nói.

Nhìn thấy cảnh này, các bác sĩ thiên tài khác cùng với các ứng cử viên đều gấp gáp.

“Phó viện trưởng Long, Uông Canh tôi cũng nguyện ý chiến đầu vì Nam Phái!”

“Phùng Hiểu Hồng tôi, cũng nguyện ý! Để giữ vững danh tiếng của Nam Phái, tôi sẽ dốc toàn lực!”

“Còn có tôi!”

“Tôi cũng sẵn lòng!”

Mọi người ai nấy đều sợ rót lại phía sau, sôi nồi bày tỏ thái độ.

Đây là một cục diện tất thắng!

Lâm Thần Y này quả thực không bình thường.

Nhưng ở đây có hàng trăm hàng vạn người!

Cho dù Lâm Dương anh ta có là Chiến Thần hạ phàm, cũng không thể nào đối phó với nhiều người như vậy, đúng không?

Tại thời điểm này, nếu như không bày tỏ thái độ và lòng trung thành của mình để đạt được thiện chí, vậy thì còn đợi đến khi nào nữa?

Cảnh tượng dần dần sôi sục.

Tất cả mọi người đều rục rịch ngóc đầu dậy, ánh mắt nhìn Lâm Dương cũng tràn đầy sự thiêu đốt nóng rực.

Bọn họ hận không thể trực tiếp xé xác Lâm Dương để thẻ hiện lòng trung thành với Nam Phái.

Long Thủ cười haha nhìn Lâm Dương nói: “Lâm Thần Y, thật là ngại quá, e rằng tôi và cậu sẽ không giao đấu được với nhau rồi!”

“Không, chúng ta sẽ giao đấu!” Lâm Dương bình tĩnh nói.



“Cái gì? Không lẽ cậu định đánh gục hết tất cả mọi người ở đây sao? Không lẽ cậu định phế hét tất cả mọi người ở đây sao?” Long Thủ cười thất thanh nói.

Sẽ không ai tin vào loại câu chuyện này.

Nhưng Lâm Dương lại khẽ nói: “Đúng vậy!”

Hai từ đơn giản ngay lập tức khiến cho cả hội trường im lặng, sau đó toàn bộ hội trường phá lên cười một cách sảng kɧօáϊ.

“Hahahaha…”

“Cười chết tôi mắt, cái tên nhóc này cho rằng cậu ta là Lý Tiểu Long sao?”

“E rằng Lý Tiểu Long cũng không thể đánh bại nhiều người như vậy!”

Những lời chế giễu tiếp tục vang lên không ngừng, một số người cười đến đau bụng, ngã lăn ra đất mà cười không đứng dậy được.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh ra tay đi!” Bích Nhàn đã gấp gáp không thể nào nhẫn nại được nữa, bà ta chỉ mong sao Lâm Dương chét sớm hơn một chút.

Mọi người dần dần bình tĩnh lại.

Long Thủ lặng lẽ nhìn Lâm Dương, mở miệng nói, “Tôi sẽ hỏi cậu một lần cuối, cậu có nguyện ý khoanh tay chịu trói không? Hay là chúng tôi phải sử dụng đến vũ lực? Bản thân cậu chọn! Nhớ kỹ, đây là lời cảnh cáo. cuối cùng.”

Nhưng mà, Lâm Dương lại hơi nghiêng đầu, khuôn mặt mỉm cười không nói gì.

Ý nghĩa đã quá rõ ràng.

“Ra tay!”

Long Thủ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngồi bắt chéo chân thờ ơ nói.

Câu nói này giống như tiếng ầm ầm khi cánh cổng được mở ra, giải phóng hoàn toàn cơn đại hồng thuỷ ở xung quanh này.

Tắt cả mọi người đều lao về phía Lâm Dương.

Bắt luận nam nữ.

Giờ này khắc này, bọn họ không còn là bác sĩ nữa, mà là một nhóm côn đồ, một nhóm côn đồ liều lĩnh!

Cục diện của hiện trường nóng rực vô cùng.

“Đây chính là Nam Phái sao? Để cho đám thành viên này đến nộp mạng sao? Thật sự khiến người ta thất vọng.”

Lâm Dương liên tục lắc đầu, nhưng anh cũng không định nương tay.

Chỉ nhìn thấy anh giơ tay lên, mười hai cây kim bạc giữa các ngón tay, ba kim ở vai trái, ba kim ở vai phải, rồi đến đùi trái và đùi phải.

Sau khi đâm xong mười hai kim bạc…

Tiếng kêu răng rắc.

Tiếng nổ giữa các khớp xương từ trong cơ thể Lâm Dương vang lên, vô cùng kỳ lạ.

“Sư phụ!”

Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây, sớm đã sợ hãi co ro lại ở một bên.

“Đừng lo lắng, hôm nay, tôi sẽ phế bỏ toàn bộ Nam Phái!”

Lâm Dương thờ ơ nói, sau đó đồng tử co lại, cả người bộc phát xông ra, như một con bò đực lao vào đám người.



bùm! bùm! bùm! bùm! bùm! bùm…

Những người bị anh đụng phải thì giống như bị xe hơi tốc độ cao đâm trúng, toàn bộ đều bay lên, đám người tập trung phía trước trực tiếp bị anh hắt văng ra khỏi đường giao thông.

“Hả2”

Mọi người toàn bộ đều bối rối.

Lại nhìn thấy Lâm Dương dừng lại một chút, vô số người từ bốn phương tám hướng quyền cước chào hỏi, còn có người lao vào cắn xé.

Nhưng Lâm Dương lại không chút hoảng sợ, càng mặc kệ quyền cước của những người này, trực tiếp dùng một tay túm lấy một người, ném ra ngoài giống như một quả bóng.

VN, Tiếng hét thảm thiết vang lên không ngừng.

“Các người chỉ là một đám bác sĩ Trung y. Các người không phải là người luyện võ. Các người không thể nào chế phục được tôi, cho dù số lượng người có lên đến hàng vạn!”

Lâm Dương hét lên, một quyền một cước xuất ra, khiến cho đám người xung quanh hôn mê bát tỉnh, dùng một cánh tay quét ngang qua, tung bay vô số người.

Bắt cứ ai bị anh đánh trúng đều không phải bị gãy xương thì là bất tỉnh, hầu như tất cả đều mát đi năng lực hành động.

Nhưng cũng có không ít cao thủ đã nghiên cứu qua về y học cổ đại của Trung Quốc.

Chỉ nghe thấy tiếng ‘vung vẩy’ vang lên, sau đó là vài đạo kim bạc giống như đạn bắn bay về phía Lâm Dương, hơn nữa tất cả đều nhằm vào huyệt tử của Lâm Dương.

Lâm Dương ánh mắt nghiêm nghị, chuyển động cơ thể nhanh chóng.

Khi cây kim bạc xuyên qua người anh, lại bị mắc kẹt trêи một số minh huyệt, hoàn toàn tránh được các huyệt tử.

“Tài năng thấp kém.” Lâm Dương lắc đầu.

“Vậy thì hãy xem thử mười ba mũi kim tuyệt mệnh của nhà họ Trình chúng tôi!”

Trình Thường Sinh từ trong đám đông hét lên, sau đó hai lòng bàn tay vỗ vào Lâm Dương, nhiều ánh sáng loé lên giữa lòng bàn tay của anh ta.

Đó đương nhiên là một cây kim bạc, hơn nữa … lại còn là một cây kim bạc tắm độc.

Hai lòng bàn tay này mặc dù không nhanh nhẹn, nhưng sự bố trí của kim bạc trêи lòng bàn tay lại nhắm chuẩn vào huyệt đạo trêи cơ thể Lâm Dương, một khi bị đâm trúng, tất cả tác dụng và độc tính của kim bạc sẽ bộc phát ra ngay, trong thời gian ngắn nều không được chữa trị, người đó sẽ mất mạng ngay lập tức!

Bắt buộc phải trốn!

Nhưng mà… Trình Thường Sinh đã sớm có chuẩn bị!

Chỉ nhìn thấy vài người đàn ông vạm vỡ lao ra khỏi đám đông.

Bọn họ một người ôm eo Lâm Dương, một số người giữ cánh tay trái của anh, còn có những người khác là cánh tay phải, chân phải, chân trái …

Những người này đều là những vệ sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa còn biết võ thuật.

Bọn họ chắc chắn không phải là người của Nam Phái! Mà là người đến từ nhà họ Trình!

Thì ra cao thủ của nhà họ Trình vừa mới trà trộn vào!

Xoạt!

Lòng bàn tay của Trình Thường Sinh vỗ mạnh vào ngực của Lâm Dương.

Đợi đến khi lòng bàn tay của anh ta đánh xuống, ngực của Lâm Dương đã được bao phủ bởi mười cây kim bạc màu xanh lá cây, độc tố lan tràn nhanh chóng, và sắc mặt của anh cũng trở nên tái nhợt vô cùng …

Bình luận

Truyện đang đọc