CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Khi Lâm Dương lo lắng không yên vội vàng đến Giang Thành, Mã Hải đã phái người đi điều tra rồi.

Ngay sau đó đã có kết quả rồi, Mã Hải gọi điện cho Chu Ngải của Hiệp hội y khoa, Chu Ngải lập tức gọi người tới tòa nhà văn phòng của Hiệp hội.

Lâm Dương không thay đổi diện mạo của mình, cũng không đội mũ nữa, xuống xe và vội vàng đi đến văn phòng.

Hiện tại có một người đang ngồi trong văn phòng.

Mặc áo khoác trắng, dáng người mập mạp, đầu hói đeo kính, lúc này ông ta đang ngồi bắt chéo chân mà uống trà, hoàn toàn là một dáng vẻ không quan tâm đến gì cả.

Chu Ngải đang ngồi trước máy tính, nhíu mày, lặng lẽ kéo lại quần áo của mình, cô ấy phát hiện ra đôi mắt Phó Hằng của bệnh viện nhân dân Giang Thành không biết là có ý hay vô ý luôn nhìn vào cơ thể cô ấy, mặc dù cô ấy đang mặc quần legging, nhưng ánh mắt này luôn khiến cô ấy cảm thầy không thoải mái.

Có lẽ là nhìn thấy hành động này, Phó Hằng khẽ mỉm cười: “Chủ nhiệm Chu, sao đột nhiên lại gọi tôi đến đây?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không biết, là hội trưởng Lâm đột nhiên gọi điện thoại cho tôi bảo tôi gọi anh đến, có lẽ là hội trưởng Lâm tìm anh có việc gì đó!” Chu Ngải vẻ mặt bắt lực nói.

“Hội trưởng Lâm?” Nghe thấy ba từ này, Phó Hằng lên tinh thần, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, chủ nhiệm Chu, hội trưởng Lâm này của chúng ta… rốt cuộc có phải là Lâm Thần Y.

trong truyền thuyết không?

“Có lẽ là …” Chu Ngải nhỏ giọng nói.

“Tôi đã nói mà, lần trước Lâm Thần Y đến tham quan bệnh viện của chúng tôi, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Bây giờ có vẻ như đó là sự thật rồi. Lâm Thần Y là một người phi phàm”, Phó Hằng kϊƈɦ động nói.

Chu Ngải cười không nói gì.

“Ò, cô nói xem Lâm thần y tìm tôi làm gì vậy? Chắc không phải là cảm tháy tôi có thiên phú nên muốn truyền dạy y thuật cho tôi chứ?” Phó Hằng liếc mắt cười hỏi.

“Tôi không biết.”

“Chắc chắn sẽ không phải là chuyện xấu…. hihi, chủ nhiệm Chu, Lâm thần y không phải là người bình thường.

Nếu như anh ấy chịu đề bạt tôi, tôi nghĩ tương lai của tôi sẽ là vô hạn…cô nghĩ thế nào?” Phó Hằng lại lần nữa hỏi.

Đây là đang khoe khoang sao?

Chu Ngải âm thầm khịt mũi một tiếng, nhưng trêи mặt vẫn mang nụ cười: “Vậy thì xin chúc mừng bác sĩ Phó.”

“Ò, chủ nhiệm Chu khách khí rồi. Không biết tối nay chủ nhiệm Chu có rảnh không? Tôi muốn mời cô dùng bữa.

Tôi cũng là hội viên của Hiệp hội Y khoa. Chúng ta có thể thảo luận một chút về kiến thức y học…” Phó Hằng cười nói, ánh mắt lại nhìn vào đôi chân của Chu Ngải.

*Xin lỗi bác sĩ Phó, tôi… tối nay tôi phải ăn cơm cùng với chồng tôi rồi.” Chu Ngải gượng cười nói.

Ý nghĩa trong câu nói rất là rõ ràng.

Cô ấy đã kết hôn rồi.

Nhưng điều này không những không từ chối được Phó Hằng, mà ngược lại còn khiến cho đôi mắt của Phó Hằng sáng lên.

“Nếu như tối nay không rảnh, thì tối mai cũng được, ngày mốt cũng không sao, cô cứ nói là có công chuyện đi, chủ nhiệm Chu, có thể cô không biết rõ về tôi, tôi nghĩ tôi cần phải chính thức giới thiệu một chút. Phó Hằng tôi có thể không đơn giản như cô nghĩ… ” Phó Hằng cười nói. Anh ta đã ngồi trước bàn làm việc, cánh tay đó sắp nắm lấy tay của Chu Ngải.



Chu Ngải giống như bị điện giật thu tay lại, người đột nhiên đứng lên, tức giận nói: “Bác sĩ Phó, xin anh hãy tự trọng!”

Phó Hằng sững sờ, sau đó cười haha nói: “Chủ nhiệm Chu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ hiểu được một chút về xem tay mà thôi, tôi muốn xem tay cho CŨ.”

“Vậy thì không cần đâu, tôi không tin cái đó.” Chu Ngải chán ghét nói.

“Thật sao? Chút nhiệm Chu, đừng tưởng rằng cô là chủ nhiệm của Hiệp hội Y khoa thì cái gì cô nói cũng được, có một số chuyện không dễ dàng như cô nghĩ! Tin hay không, ngày mai tôi sẽ cho cô từ vị trí chủ nhiệm này mà lên xuống.” Phó Hằng chế nhạo nói, cũng lười giả bộ nữa.

Chu Ngải vừa nghe xong, sắc mặt ngay lập tức sững sờ: “Ý của anh là gì?”

“Ý nghĩa không phải rất đơn giản sao? Ăn một bữa cơm với tôi, tất cả đều dễ nói chuyện.” Phó Hằng cười nói.

“Anh!” Chu Ngải tức giận phổi sắp nổ tung rồi.

Người không biết xáu hổ như vậy, mặc dù cô ấy đã từng nghe qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên gặp!

Nhưng chính vào lúc này, cánh cửa đột nhiên bị người ta đầy ra.

Sau đó một người đàn ông vô cùng đẹp trai như nam thần bước vào.

Người đó mặc vest đen, vô cùng đứng đắn, lông mày sắc sảo, đôi mắt sáng như sao, ánh mắt lạnh lùng, sau khi bước vào, trực tiếp ngồi vào bàn hội trưởng.

Chu Ngải và Phó Hằng đều sững sờ.

Chu Ngải vội vàng nhìn về phía người đó, dường như: ngay lập tức bị choáng ngợp trước nhan sắc của người đó, hồi lâu sau mới khôi phục lại thần trí.

Đây là ai?

Đẹp trai quát Khoan đã, quai hàm của anh ấy… quen thuộc quá nhỉ?

Đây hình như là…hội trưởng Lâm?

Chu Ngải chợt nhận ra, vội vàng chào hỏi: “Hội trưởng Lâm, xin chào!”

“Chủ nhiệm Chu!” Lâm Dương gật đầu.

“Anh chính là Lâm thần y sao?” Phó Hằng vô cùng sửng sốt, sau đó anh ta vội vàng lấy trong túi ra một bao Hoà Thiên Hạ vội vàng rút ra một điều đưa cho Lâm Dương, khuôn mặt tươi cười nói: “Lâm thần y, xin chào, xin chào!

Dùng một điều chứ? “

“Anh chính là Phó Hằng sao?”

Lâm Dương trực tiếp bỏ qua điếu thuốc của Phó Hằng, mặt không biểu cảm hỏi.

“Là tôi…Lâm thần y, anh chính là thần tượng của tôi. Hôm nay vừa gặp mặt, Lâm thần y quả nhiên phi phàm!” Phó Hằng có chút xấu hỗ thu lại điều thuốc.

“Tôi hỏi anh, ngày hôm qua có phải là anh đã cho người cưỡng hành mở cửa phòng cấp cứu ra không?” Lâm Dương mặt không biểu cảm hỏi.

Phó Hằng sửng sốt, lập tức hiểu ra lý do bị gọi đến đây, anh ta bình tĩnh, hơi mỉm cười nói: “Tôi nghe nói trong đó đã xảy ra một vụ tai biến y khoa lớn, nên muốn vào để xử lý”

“Anh nghe ai nói?” Lâm Dương truy hỏi.

“Hội trưởng Lâm, sao anh lại hỏi chuyện này?” Phó Hằng có chút cảnh giác.



“Trả lời tôi.” Giọng nói của Lâm Dương dân trở nên lạnh lùng.

“Cái này thuộc về chuyện của bệnh viện chúng tôi.” Phó Hằng bình tĩnh nói.

“Cho nên anh từ chối trả lời sao?” Lâm Dương hỏi.

“Đúng vậy.” Phó Hằng cười nói.

“Được rồi! Vậy tôi sẽ hỏi lại anh, giữa anh và nhà họ Hoa có quan hệ gì?” Lâm Dương lại hỏi.

“Hội trưởng Lâm, chuyện này vượt quá phạm vi chức trách của anh?” Phó Hằng lắc đầu, mỉm cười nói, “Tôi vẫn là từ chối trả lời!

“Bác sĩ Phó, tại sao anh lại dùng thái độ này để nói chuyện với hội trưởng Lâm?” Chu Ngải đã tức giận rồi.

Lâm Dương giơ tay, ngăn cản phát ngôn của Chu Ngải.

“Tôi biết rằng, hội trưởng Lâm có năng lực lớn, lại là Lâm thần y uy danh lẫy lừng, nhưng cho dù là Lâm Thần Y cũng không thể hỏi về chuyện cá nhân của người khác, đúng không? Tôi có quan hệ với ai, có quan hệ như thế nào, đó là chuyện của tôi, không có liên quan gì đến Hiệp hội Y khoa đúng không? “Phó Hằng cười nói.

“Tôi biết rồi.”

Lâm Dương gật đầu, không nói nữa.

“Hội trưởng Lâm, còn chuyện gì nữa không? Nêu không có gì nữa thì tôi đi được rồi chứ?” Phó Hằng cười hỏi.

“Có thể.” Lâm Dương lạnh lùng nói.

“Hội trưởng Lâm …” Chu Ngải lo lắng.

Nhưng Lâm Dương vẫn thờ ơ không quan tâm.

Cứ để cho tên khốn vô liêm sỉ này rời đi như vậy sao? Đó cũng quá không cam lòng rồi.

“Vậy thì hội trưởng Lâm, hẹn gặp lại lần sau!”

Phó Hằng mỉm cười đứng dậy, sau đó quay người muốn rời đi.

Nhưng khi anh ta vừa mới mở cửa phòng ra, một bóng người uy nghiêm đã đứng ở cửa, chặn đường của anh ta.

Phó Hằng sửng sốt, vội vàng nở nụ cười nói: “Cảm phiền tránh rat”

Nhưng giây tiếp theo.

Bốp!

Một cái tát phát qua.

Trêи gò má của Phó Hằng ngay lập tức xuất hiện một dấu tay, kính cũng đều bị đánh bay, người ngã xuống đắt.

Người đó trực tiếp đóng cửa và bước vào.

“Anh là ai?”

Phó Hằng che mặt sợ hãi hét lên.

Bình luận

Truyện đang đọc