CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Tiếng động cơ gợi cảm của Porsche 918 Spyder chậm rãi tiêu tan.

Trước khách sạn lớn Giang Hoa.

Quản lý từ trong cánh cửa chạy từ từ lại đây, kéo cửa xe ra giúp Lâm Dương.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Dương bước xuống xe, quản lý không khỏi sửng sốt.

Không thể phủ nhận rằng Lâm Dương lớn lên rất anh tuấn, nhưng quần áo hàng rong vỉa hè trêи người anh…Thật sự không xứng với chiếc xe này.

Không phải là tên rửa xe đi trộm xe của khách chứ?

Quản lý chửi thầm trong lòng, nhưng trêи mặt vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười.

“Tiên sinh ngài cần phục vụ gì?”

“Tiệc rượu của tập đoàn Mã thị ở tầng mấy?” Lâm Dương hỏi.

“Ngài là khách của tổng giám đốc Mã sao? Mời ngài đi cùng tôi!” Hai mắt quản lý sáng ngời nói.

Rất nhanh, quản lý đã dẫn Lâm Dương đến tầng cao nhất của khách sạn.

Nơi này đang diễn ra một bữa tiệc ngoài trời.

Đây là một trong những điểm cao nhất ở Giang Thành, từ chỗ này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của Giang Thành.

Một dàn nhạc đàn violon đến từ Phần Lan đang chơi những bản nhạc ưu nhã.

Các nhân vật nổi tiếng của Giang Thành tụm năm tụm ba với nhau, cử chỉ tao nhã, cách ăn nói khéo léo, không khí vô cùng hài hòa.

Nhưng khi Lâm Dương bước vào, lại có vẻ đột ngột.

Anh mặc áo thun xám thêm quần jean trắng, hoàn toàn đối lập với những bộ vest và lễ phục dạ hội ở đó.

Anh vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của không ít người.

Nhưng Lâm Dương không hề để ý, anh nhìn xung quanh và nhanh chóng tìm thấy người của nhà họ Tô.

Bọn họ được sắp xếp ở trong góc, người nói chuyện với bọn họ cũng chỉ là ông chủ của công ty nhỏ, nhờ các mối quan hệ để được biết đến nhiều hơn, còn những ông trùm, làm sao có thể để mắt đến những gia tộc nhỏ và ông chủ nhỏ?

Nhà họ Tô đã bất mãn với Lâm Dương đến cực điểm, Lâm Dương cũng giống như nhà họ Tô, cho nên anh cũng không đến đó tỏ vẻ nhiệt tình làm gì mà tự mình tìm một chỗ ngồi rồi ăn uống.

“Anh mới tới sao?”

Giọng nói lạnh nhạt mang theo chút ôn nhu bên trong vang lên, thì ra là Tô Nhan.

Lâm Dương không quay đầu lại cũng biết là ai.

‘ỦỂ “Chuyện kia… Thực xin lỗi.”

“Vì sao lại xin lỗi?”

“Anh đã chịu rất nhiều uất ức.”

“Không nhiều bằng em.”

Lâm Dương bình tĩnh trả lời.

Tô Nhan sửng sốt, hốc mắt ửng đỏ, không nói gì nữa.

Đây cũng là nguyên do vì sao Lâm Dương có thể chịu đựng được, vì sao cho đến bây giờ Lâm Dương vẫn không chủ động đệ đơn ly hôn.

Trong ba năm qua, người chịu nhiều uất ức không phải là Lâm Dương, mà là Tô Nhan.

Tuy rằng Tô Nhan đối xử lạnh nhạt với Lâm Dương, nhưng trước sau cô vẫn kiên trì làm đúng trách nhiệm của một người VỢ.

Cô rất muốn ly hôn, nhưng chưa bao giờ đề ra, Lâm Dương bị quở trách, cô nhất định sẽ đứng ra bảo vệ, Lâm Dương ham ăn lười làm, cô cũng nhát định nuôi dưỡng.

Tuy rằng ngoài miệng cô không thừa nhận, nhưng cô vẫn coi Lâm Dương như là chồng của mình mà đối đãi.

Cho nên, Lâm Dương bằng lòng yên lặng làm bạn với Tô Nhan, cho đến khi thời gian hai năm kết thúc.

Tới lúc đó, cho dù Tô Nhan không ly hôn, anh cũng nên rời đi rồi.

“Tô Nhan?”

Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ bên cạnh.

Tô Nhan nghiêng đầu nhìn, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy cùng một người đàn ông dáng người hơi béo mặc vest phẳng phiu đang đi tới.

Ngũ quan của người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm lại rất đậm, mặc lễ phục dạ hội cực kỳ hở hang, ăn mặc để lộ quá mức khiến cho cô ta có vẻ tầm thường.

Người đàn ông bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhan, ánh mắt tràn đầy sự tham lam hận không thể nuốt chửng người đẹp này.

So với Tô Nhan, người bạn nữ bên cạnh anh ta quả thực chỉ là cô gái ven đường.

“Thu Phương?” Tô Nhan nhận ra người tới, cô rất bất ngờ.

“Tô Nhan, sao cậu lại ở đây?”

“À, tớ đến cùng người nhà.”

“Phải không? Thật là trùng hợp quá, tớ đi cùng bạn trai đến đây.” Lương Thu Phương che miệng cười nói.

Trùng hợp?

Chỉ sợ là không phải như vậy? Vẻ mặt kϊƈɦ động này, sợ là đã biết Tô Nhan ở đây từ lâu.

Hơn nữa Tô Nhan mới vừa nói chuyện với Lâm Dương thì cô ta liền chạy tới, quả là suy nghĩ sâu xa.

Tô Nhan xinh đẹp thông minh, đương nhiên là nhìn thấu.



Đúng như dự đoán, Lương Thu Phương nói với Tô Nhan không được mấy câu, liền bắt đầu dẫn lửa về phía Lâm Dương ở bên cạnh.

“Tô Nhan, giới thiệu với cậu, người này là bạn trai của tớ, giám đốc hạng mục của công ty TNHH cổ phần Tùng Nam tên là Lưu Khôn!”

“Chào giám đốc Lưu.” Tô Nhan mỉm cười.

“Tôi đã nghe Phương Phương nói cô ấy có người bạn cùng phòng thời đại học tên Tô Nhan là hoa hậu giảng đường, hôm nay thực sự nhìn thấy, đúng là cô ấy không có gạt tôi.” Lưu Khôn cười ha ha nói.

“Quá khen.”

“Tô Nhan, người này là bạn trai của cậu sao? Giới thiệu với chúng tôi đi.” Lương Thu Phương híp mắt nhìn Lâm Dương.

“Không phải bạn trai, là chồng của tớ, tên là Lâm Dương.” Tô Nhan bình tĩnh nói.

“Chào hai người.”

Lâm Dương hào phóng vươn tay ra.

Lưu Không bắt tay, trong mắt thoáng qua một tia khinh thường.

Về Lâm Dương, chỉ cần dành chút thời gian ở Giang Thành, sao có thể không biết?

Ở rễ nhà họ Tô.

Là một tên vô dụng.

“Tô Nhan, cậu kết hôn rồi à? Sao không nghe cậu nhắc tới?”

Lương Thu Phương biết rõ còn cố hỏi, chớp mắt cười nói.

“Kết hôn vội vàng, không có làm tiệc.”

“Phải vậy không? Nhìn bộ dạng tuần tú lịch sự của chồng cậu, bây giờ thăng chức ở đâu?” Lương Thu Phương lại cười nói.

“Anh ấy làm ở phòng khám Tam Chỉ Đường ở trung tâm thành phố.” Tô Nhan giới thiệu.

“Là làm bác sĩ à?”

“Cái này…”

“Không phải, là quét rác ở đó.” Không đợi Tô Nhan giải thích, Lâm Dương hào phóng nói.

“Quét rác?”

Đôi mắt của Lương Thu Phương nhìn chằm chằm, không chút khách khí nở nụ cười: “Ha ha, Tô Nhan, làm sao cậu có thể tìm một người đàn ông không có tiền đồ như vậy làm chồng thế?”

Tô Nhan hơi cau mày.

*Với khuôn mặt xinh đẹp của cô Tô, hẳn là có thể tìm được một người đàn ông ưu tú hơn mới đúng, nhưng là bạn bè, kẻ hèn này rất sẵn lòng giúp đỡ anh Lâm, anh Lâm, ngày mai có thể đến đây tìm tôi, kẻ hèn này có thể sắp xếp công việc ổn thỏa cho anh, ít nhất anh không cần phải đi quét rác.”

Lưu Không híp mắt cười nói, vẻ ngạo mạn và đắc ý chắc chắn hiện rõ trêи khuôn mặt.

Tô Nhan vô cùng tức giận, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng.

“Thu Phương, nếu không có chuyện gì để nói, mời cậu và bạn trai của cậu đi trước, tớ muốn ở một mình với chồng của tớ.”

“Tô Nhan, cậu nói vậy là có ý gì? Bạn trai của tớ có lòng tốt giúp cậu, sao cậu còn bày ra sắc mặt như thế? Nếu không phải nhờ quan hệ giữa hai chúng ta, cậu cho rằng bạn trai của tớ sẽ sẵn lòng giúp tên vô dụng này sao?” Lương Thu Phương cười lạnh nói.

“Chúng tôi không cầu xin sự giúp đỡ của các người!”

“Cắt, Tô Nhan, giả vờ cái gì? Đúng là làm ơn mắc oán mài Ai mà không biết chồng của cậu là kẻ vô dụng! Quét rác có thể kiếm được mấy đồng? Một tháng hai nghìn tệ sao? Có bằng tiền lương hằng ngày của A Khôn nhà tớ không?” Lương Thu Phương cười khẩy nói.

“Đừng so sánh anh với đồ vô dụng.” Lưu Khôn mỉm cười nói.

Lương Thu Phương vừa nghe thấy, trực tiếp cười run rẫy hết cả người.

Tô Nhan tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Cô biết Lương Thu Phương tới gây sự, khi còn học đại học Lương Thu Phương vì ghen tị với ngoại hình của cô mà làm khó cô khắp nơi, không ngờ đến khi ra trường, cô ta lại càng quá đáng hơn.

“Lâm Dương, chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Tô Nhan cắn răng nói.

“Không cần, chó cắn người thì chỉ biết đuổi theo cắn người, chạy cũng vô dụng.” Lâm Dương nói.

“Anh mắng ai là chó?” Sắc mặt của Lương Thu Phương thay đổi hỏi.

“Anh Lâm, tố chất của anh còn cần phải nâng cao hơn đấy.”

Lưu Khôn cũng nhíu mày.

“Tố chất? Chờ lát nữa rồi nói sau, tuy rằng tôi chỉ quét rác ở phòng khám, nhưng cũng hiểu chút y thuật.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Anh Lưu, anh có bệnh.”

“Anh mới có bệnh!” Lưu Khôn tức giận.

“Tôi không nói giỡn với anh, cô là Lương Thu Phương phải không? Tôi đề nghị gần đây cô không nên lên giường với giám đốc Lưu, nếu không anh ta sẽ lây bệnh cho cô.”

“Anh đang phát bệnh thần kinh gì thế?” Lương Thu Phương hừ nói.

“Anh nói tôi có bệnh lây qua đường sinh ɖu͙ƈ sao? Đúng là nực cười, anh chỉ là một tên quét rác, thực sự cho rằng mình là bác sĩ à? Giả vờ làm sói có đuôi lớn?” Lưu Khôn khinh thường cười nói.

Lâm Dương lại lắc đầu: “Trước mắt anh còn đang trong thời kỳ ủ bệnh, hẳn là qua hai ngày nữa sẽ xuất hiện, cô Lương Thu Phương, cơ quan sinh ɖu͙ƈ của anh ta bị mụn nước, nếu các người có hành vi nguy hiểm gì, cô rất dễ bị lây nhiễm, tuy có thể chữa khỏi, nhưng virus có thể theo cô suốt đời, đến lúc đó cô hối hận cũng không kịp.”

Lương Thu Phương sửng sốt một hồi, sau nó không nhịn được bật cười, chỉ chỉ đầu của mình: “Tô Nhan, người ta nói chồng của cậu là tên vô dụng, trước kia tớ còn không tin, bây giờ tớ tin rồi, ngoài ra, nơi này của anh ta hình như còn có chút vấn đề.”

“Đồ thần kinh!” Lưu Khôn tức giận nói.

“Lâm Dương, đừng nói nữa.

Tô Nhan lộ vẻ xấu hổ, muốn kéo anh đi.



Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặt vest hàng hiệu đi đến.

“Xin hỏi có phải cô Tô Nhan không?”

Mọi người sửng sót, nghiêng đầu nhìn lại.

“Tổng giám đốc Trương?” Lưu Khôn sửng sốt.

Nhưng người tới rõ ràng không chú ý đến anh ta.

*“A Khôn, người này là ai vậy?” Lương Thu Phương hỏi cẩn thận.

“Là ông chủ của anh!”

“Ông chủ? Ông ta là chủ tịch của công ty TNHH cổ phần Tùng Nam sao?” Lương Thu Phương ngây người.

“Xin hỏi ông là?” Tô Nhan sững sờ hỏi.

“À, là thế này, tôi là bạn của Ninh Long, anh ấy giới thiệu tôi tới tìm Lâm thần y, tôi chưa từng gặp Lâm thần y, nhưng nghe nói cô là vợ của Lâm thần y, không biết Lâm thần y ở đâu, có thể giới thiệu cho tôi được không?” Tổng giám đốc Trương lễ phép nói.

Lời này vừa rơi xuống, Tô Nhan ngơ ngác.

Lương Thu Phương và Lưu Khôn thở gấp.

Lâm Dương ở bên cạnh hỏi: “Ông là bạn của Ninh Long?”

“Đúng vậy, ngài là Lâm thần y sao?”

“Tôi tên Lâm Dương!”

“Thật tốt quá, Lâm thần y, Ninh Long nói ngài y thuật của ngài có một không hai, tôi muốn mời ngài giúp tôi xem bệnh, không biết ngài có rảnh không?” Hai mắt của Tổng giám đốc sáng lên, kϊƈɦ động nói.

“Bây giờ e rằng không được.”

“Vậy khi nào Lâm thần y rảnh có thể gọi điện thoại cho tôi, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi và hai mươi vạn trả trước tiền khám bệnh, xin Lâm thần y nhận cho.” Tổng giám đốc Trương cung kính nói.

“Tôi biết rồi, nếu có rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho ông.” Lâm Dương hào phóng nhận lấy.

“Cảm ơn, cảm ơn!” Tổng giám đốc Trương kϊƈɦ động không thôi, tâm trạng cũng rất tốt: “Lâm thần y, không nghĩ chúng ta lại có duyên như vậy, tới uống một chén đi!”

“Không cần, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với vợ của tôi.”

“Được, vậy kẻ hèn này không làm phiền nữa.”

Tổng giám đốc Trương cười nói, đang muốn đi thì mới thấy Lưu Khôn ở bên cạnh, nhíu mày nói: “Lưu Khôn, cậu biết Lâm thần y à?”

“Cái này…Biết, biết…” Lưu Khôn vội nói.

“Xin lỗi, tôi và ngài Lưu Khôn này không quen thuộc lắm!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

Sắc mặt của Lưu Khôn và Lương Thu Phương rất khó coi.

Tổng giám đốc Trương là người tỉnh mắt, sao có thể không nhìn ra manh mối.

“Lưu Khôn, nếu Lâm thần y muốn cùng vợ của cậu ấy ở một chỗ, cậu có thân phận gì? Đừng làm phiền bọn họ nữa, đi nhanh lên!” Tổng giám đốc Trương quát lớn.

“Dạ, dạ…Tổng giám đốc Trương…Tôi lập tức đi ngay!” Lưu Khôn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng gật đầu.

Giờ phút này trong lòng anh ta là một vạn lần hồi hận.

Sớm biết tổng giám đốc Trương biết Lâm Dương, anh ta không nên tỏ thái độ như vậy.

Đây chính là thời cơ tuyệt hảo để nịnh bợ ông chủ, vậy mà anh ta lại bỏ lỡ, đều do người phụ nữ xấu xa Lương Thu Phương này!

Trong lòng Lưu Khôn tức giận không thôi.

“Không hiểu nổi, sao loại người như cậu cũng có thể tới bữa tiệc như thế này?”

Tổng giám đốc Trương nói thầm một tiếng, lắc đầu rời đi.

Lưu Khôn không dám lên tiếng, mặt của Lương Thu Phương tối sầm lại.

Vừa rồi hai người còn cao cao tại thượng, bây giờ lại bị tổng giám đốc Trương chê bai không đáng một đồng.

Khi nhìn Lâm Dương lần nữa, khuôn mặt của Lưu Khôn đã gượng cười, sau khi liên tục xin lỗi Lâm Dương và Tô Nhan rồi kéo Lương Thu Phương chán nản rời đi.

Tô Nhan thở dài, oán trách nhìn Lâm Dương.

“Anh thật sự phải xem bệnh cho tổng giám đốc Trương kia sao?”

“Tiền đã nhận rồi, sao có thể không đi?”

“Nhưng…Anh không phải là bác sĩ!”

“Yên tâm, anh tự có chừng mực.”

Còn Tô Nhan lại lo sợ bất an, lo lắng nói: “Nếu như thật sự không được, không thì anh trả tiền lại đi, với trình độ gà mờ của anh nếu xảy ra sự cố gì, nhà chúng ta sẽ không bồi thường nỗi đâu, hơn nữa tổng giám đốc Trương kia vừa nhìn đã biết không phải nhân vật đơn giản, anh cũng không nên chuốc họa vào thân…”

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tô Nhan, Lâm Dương không khỏi bật cười.

Đúng lúc này, một người phục vụ trong phòng tiệc đi tới.

“Xin hỏi có phải cô Tô Nhan không?”

“Là tôi, có chuyện gì không?” Tô Nhan lấy lại tinh thần hỏi.

“À, là như thế này, cậu Mã chủ phòng tiệc bên kia muốn mời cô qua đó một chút.” Người phục vụ mỉm cười nói.

Lời này vừa rơi xuống, sắc mặt của Tô Nhan nháy mắt thay đổi.

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?” Lâm Dương híp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc