CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Chương 579:

 

“Cảm ơn anh Lâm. Anh Lâm, anh có muốn… giải quyết những người đó luôn không?” Người đàn ông trung niên lại thấp giọng hỏi.

 

Lâm Dương đương nhiên hiểu được “những người đó” mà người đàn ông trung niên đang ám chỉ là ai, chính là đám vệ sĩ vây quanh cô gái kia.

 

Nhưng đó là người nhà họ Tư Mã, mặc dù Lâm Dương không có cảm tình cảm với nhà họ Tư Mã, nhưng tạm thời trong lúc này anh vẫn chưa muốn dây dưa với họ.

 

“Không cần đâu, mọi người quay về đi!”

 

*Vâng, anh Lâm, nếu như có gì cần phân phó thì cứ nói cho chúng tôi.” Người đàn ông gật đầu rồi quay người rời đi.

 

Đúng lúc này, Lương Tiểu Điệp hậm hực quay lại.

 

“Anh vừa nói chuyện với ai vậy? Người vừa nãy là ai thế?”

 

Lương Tiểu Điệp hỏi Lâm Dương, cảm tháy vô cùng kỳ lạ.

 

“Không có chuyện gì, chỉ là một người bạn qua đường mà thôi.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.

 

“Bạn qua đường sao?” Trong mắt Lương Tiểu Điệp lộ ra vẻ nghỉ hoặc.

 

“Cô có hỏi được gì không?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

 

“Không được gì cả, mấy người kia sau khi rời đi đều giống như một đám người máy lạnh lùng, cho dù tôi nói thế nào thì bọn họ cũng không thèm để ý tới tôi.” Lương Tiểu Điệp khẽ cắn răng: “Bọn họ nhất định không phải người qua đường, tuyệt đối là do ai đó phái đến để bảo vệ tôi!”

 

“Biết đâu là người nhà họ Lương.”

 

“Làm sao có thể như vậy được?” Lương Tiểu Điệp liếc Lâm Dương một cái, hừ một tiếng rồi nói: “Gia tộc chắc chắn sẽ không phái người tới để bảo vệ tôi, anh cho rằng tôi là mây người Lương Nam Phương, Lương Hông Anh sao?”

 

Lâm Dương không nói gì.

 

Thật ra anh cũng biết một vài tình hình đại khái của nhà họ Lương, nghiêm khắc mà nói thì Lương Phong Nghiêm — cha của Lương Tiểu Điệp và đồng thời cũng là cha nuôi của Lâm Dương chỉ là con trai của phòng thứ tư nhà họ Lương, hơn nữa cha của Lương Phong Nghiêm cũng đã mắt sớm, 3 phòng còn lại lần lượt là do Lương Hồ Khiếu, Lương Khánh Tùng và Lương Vệ Quốc quản lý, mà 3 phòng do ba người này nắm quyền phụ trách đều là huyết mạch dòng chính của gia chủ nhà họ Lương, vì vậy những tài nguyên mà Lương Phong Nghiêm nhận được từ gia tộc họ Lương đều kém hơn rất nhiều so với 3 phòng còn lại.

 

Tất nhiên không phải là Lương Tiểu Điệp không có bắt cứ đãi ngộ nào. Trước kia lúc đi học cô cũng được các vệ sĩ đi theo, nhưng kể từ sau khi Lương Thu Yến phạm tội, vị của cả nhà Lương Phong Nghiêm ở nhà họ Lương tuột dốc không phanh. Điều này khiến cho Lương Tiểu Điệp ở trường bị bắt nạt cũng không biết tìm ai giúp mình giải oan hay nói lý.

 

*Cô gái ngồi trên bậc thang vừa nãy là ai vậy?”

 

Lâm Dương lập tức chuyển đề tài, mở miệng hỏi Lương Tiểu Điệp.

 

“Còn có thể là ai đây? Chị ta chính là Tư Mã Diệu Hạo – cô cả của nhà Tư Mã!”

 

“Sao cô lại chọc đến cô ta?”

 

*Tôi còn lâu mới thèm chọc đến chị ta, là chị ta gây sự với tôi trước!” Hai mắt Lương Tiểu Điệp đỏ hoe, ngồi xỗm trên mặt đất, hai tay ôm lấy gói, ủy khuất đáp.

 

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Dương hỏi.

 

“Anh đã nghe qua người gọi là Vân thiếu gia chưa?”

 

Lương Tiểu Điệp ngắng đầu nói.

 

“Nghe qua rồi, vừa nãy lúc trong hẻm máy người có nhắc qua vài lần.”

 

“Ngoại trừ trong hẻm thì sao?”

 

*Vậy thì tôi chưa nghe qua bao giờ.”

 

“Hừ, đúng là kiến thức hạn hẹp! Tôi nói cho anh biết, ở trường Đại học Sư phạm Yến Kinh của tôi có tổng cộng 4 hotboy, đồng thời cũng được mệnh danh là ‘Tứ đại thiếu gia’ của trường. Cả 4 người đó đều vô cùng đẹp trai, vừa học giỏi vừa đa tài, có thể nói là người gặp người mê, Vân thiếu gia này chính là một người trong số đó.”

 

Ôn “Tôi đúng là đứa đen đủi tám kiếp mới gặp phải chuyện như thế này. Lúc tôi mới đến trường này không được bao lâu, có một lần đang ăn ở trong căn tin trường thì vô tình gặp phải Vân thiếu gia kia. Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là từ lúc đó anh ta cứ liên tục quấn lầy tôi, sau đó chuyện này bắt đầu lan truyền khắp trường, tắt cả mọi người trong trường đều biết chuyện anh ta đang đuổi theo tôi, Tư Mã Diệu Hạo cũng nghe được chuyện này. Phải biết rằng Tư Mã Diệu Hạo vẫn luôn rất thích Vân thiếu gia, vì vậy chuyện anh ta theo đuổi tôi khiến cho chị ta cực kỳ ghen ty, bắt đầu liên tục nhắm vào tôi. Đầu tiên là phái người đến cảnh cáo tôi, sau đó còn ném cả giường trong ký túc xá của tôi đi, sách và bàn học cũng đều quăng đi hết sạch. Như vậy vẫn còn chưa đủ, Tư Mã Diệu Hạo còn gọi người đến đánh tôi, néu như lúc đó tôi không chạy nhanh thì cũng đã sớm bị đánh cho nằm viện luôn rồi. Sau đó nữa, chị ta lại tiếp tục phái chị Phiêu đến cảnh cáo tôi, yêu cầu tôi lập tức cắt đứt quan hệ với Vân thiếu gia và đồng thời còn phải nộp đơn thôi học. Nhưng mà… thực ra tôi đã sớm từ chối Vân thiếu gia rồi, còn về chuyện thôi học thì… tôi khó khăn lắm mới có thể thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Yến Kinh này, sao tôi có thể bỏ học giữa chừng được cơ chứ? Vì vậy tôi đành phải xin nghỉ học vài ngày, cũng không dám đến trường nữa, những chuyện còn lại thì… hôm nay anh đều thấy hết rồi đó…”

 

Lương Tiểu Điệp ấm ức nói, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

 

Lâm Dương có chút dở khóc dở cười.

 

Náo loạn cả nửa ngày, hóa ra cũng chỉ là một cuộc tranh giành người yêu giữa hai con nhóc.

Bình luận

Truyện đang đọc