CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 1210:

 

Căn cứ điểm này thật ra trên tư liệu mà Huyền Vũ truyền đến đã được Huyền Vũ đánh dấu rồi, không xác định có phải là căn cứ của người Đông Hoàng không.

 

Chỉ có thể khẳng định, trong nhà hàng Đông Hoàng này, tất cả nhân viên phục vụ đều là người Đông Hoàng.

 

Hơn nữa nhà hàng quá tối, dường như nó không được thành lập với mục đích kinh doanh.

 

Tân Vũ Phong chỉ thăm dò một chút phản ứng của đối phương, trong lòng đã có tính toán.

 

Rất nhanh, người phụ nữ Đông Hoàng hoàn hồn lại từ trong sự sững sờ, nháy mắt như tơ, giả vờ bình tĩnh nói: “Ái chà, tôi đây nghe không hiểu, đỉnh mà anh nói là ý gì vậy…”

 

Người phụ nữ Đông Hoàng nói, thân thể như không xương, uốn éo dựa vào người Tân Vũ Phong.

 

Đường viền cổ áo tỉnh xảo và lộng lẫy bao bọc lấy chiếc cổ trắng nõn, một loại mê lực khó lòng kháng cự lại.

 

Những người phục vụ xung quanh từng người cúi mặt, lặng lẽ âm thầm lui ra sau, để tạo điều kiện cho một cuộc gặp gỡ tuyệt mỹ.

 

Tân Vũ Phong đột nhiên đứng dậy, mạnh mẽ vươn tay ra bóp cổ người phụ nữ Đông Hoàng.

 

“Kỹ thuật câu dẫn tầm thường này… cũng dám hỗn xược?”

 

“AI Người phụ nữ Đông Hoàng kinh ngạc kêu lên, gương mặt sợ hãi sửng sốt nói: “Thưa anh, anh đến đây làm gì, mau buông tôi ra, mau buông tôi ra. Tôi không phải là cố ý đâu”

 

“Dơ bẩn!”

 

Tân Vũ Phong cau mày, ném người phụ nữ ra.

 

Một tiếng ầm vang lên, cơ thể của người phụ nữ bị đập vào bàn ghế, trong phút chốc trở nên hỗn loạn.

 

“Anh muốn làm gì?” Mấy người phục vụ xông lên, hung dữ nhìn chăm chằm Tân Vũ Phong.

 

Tân Vũ Phong chỉ cười lạnh, tay gõ trên bàn hai lần nói: “Đừng dùng mấy trò vặt của các người để lừa tôi, nói ông chủ các người ra đây gặp tôi.”

 

“Nhóc con, anh cũng xứng…”

 

Một người đàn ông Đông Hoàng nghiến răng nghiến lợi xông lên phía trước, dường như chuẩn bị ra tay với Tân Vũ Phong.

 

Trong miệng người đàn ông Đông Hoàng phát ra tiếng gầm gừ thấp, anh ta không còn dáng vẻ bình thường như thường lệ, thậm chút có chút thô tục, khí thế trên người dâng lên mạnh mẽ.

 

Trong chớp mắt, từ một người đàn ông bình thường tăng vọt lên thành tu vi của Ám Kình đỉnh phong.

 

Cho dù là trong đám nhân tài nườm nượp của Đại Hạ cũng là tu vi đủ để làm khiếp hãi đối phương rồi.

 

Nhưng mà trong mắt Tân Vũ Phong thì chẳng là gì cả.

 

Ngón tay của Tân Vũ Phong gập thành kiếm, một đạo kiếm khí từ giữa ngón tay phóng ra, đánh vào trán người đàn ông.

 

Lông mày của người đàn ông bị kiếm khí mạnh mẽ đâm qua, người đàn ông còn không kịp lộ ra một biểu tình kinh hoàng thì đã ngã xuống mặt đất.

 

Tân Vũ Phong hoàn thành xong một loạt động tác, lãnh đạm mở miệng nói: “Bây giờ tôi có thể gặp ông chủ của các người được chưa?”

 

Vào đúng lúc này, một âm thanh yêu cười đột nhiên truyền đến.

 

Tân Vũ Phong dời mắt nhìn qua.

 

Người phụ nữ Đông Hoàng mặc kimono lúc đầu bị Tân Vũ Phong đánh ngã trên mặt đất, dần dần đứng dậy.

 

“Anh trai, có chút bản lĩnh đó… Thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc, trên người người ta đau lắm đó nha…”

 

Tân Vũ Phong lạnh lùng nhìn chăm chằm người phụ nữ yêu kiều, lạnh giọng nói: “Bớt nói nhảm! Mau kêu người có quyền ở đây ra đi”

 

Người phụ nữ Đông Hoàng khẽ cười mấy tiếng: “Làm sao, anh trai, phụ nữ không thể nói chuyện sao?”

 

Tân Vũ Phong khẽ khựng lại, sau đó híp mắt nói: “Hóa ra cô là chủ ở đây… đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cô”

 

Người phụ nữ Đông Hoàng lấy trong tay áo rộng thùng thình một cái quạt, che đi nửa khuôn mặt: “Đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh trai”

 

“Anh, làm sao biết “đỉnh”2”

 

Tân Vũ Phong lười trả lời, trực tiếp đưa ra ảnh của Bạch Hứa Trạch: “Người này cô biết không?”

 

“Anh trai tìm người này à?” Người phụ nữ Đông Hoàng chớp mắt nói: “Không băng như này, anh trai trả lời câu hỏi của tôi trước, tôi liền trả lời câu hỏi của anh trai, thế nào?”

 

Tân Vũ Phong vươn tay ra, bóp chặt lấy yết hầu của người phụ nữ: “Tôi không có thời gian phí lời với cô! Nói!”

 

Người phụ nữ Đông Hoàng ho hai cái: “Khụ khụ! Tôi chưa từng gặp… không quenI”

Bình luận

Truyện đang đọc