CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 33

Nghe nói như vậy, mọi người ở đây đều ngơ ngác cả người.

Bọn họ khó khăn lắm mới đến Nhà hàng Thanh Vân một lần, cuối cùng còn chưa ăn được gì thế mà đã bị đuổi ra ngoài?

Chuyện này cũng quá mất mặt rồi!

“Rầm Đột nhiên Lâm Hoàng Quân đập bàn một cái quát lớn nói: “Láo lếu!

Bác cả của tôi chính là phụ tá của Phố Tân HồI”

Cậu ta nghĩ rằng nói ra tên tuổi của bác cả có thể làm đối phương khiếp sợ.

Ai mà ngờ cậu nhân viên phục vụ kia cũng không thèm quan tâm: “Chậc! Đừng nói là phụ tá của Nhai Đạo, hôm nay ông lớn của mấy cục đều bị mời đi hết mấy người rồi! Nếu biết điều thì lập tức đi ra ngoài, bằng không tôi phải kêu người đến!”

Trong lúc nhất thời mọi người trong nhà họ Lâm đều bị làm khó làm dễ.

Có người nói Nhà hàng Thanh Vân cực kỳ có bối cảnh, nếu thật sự không nể mặt mũi thì người thua thiệt sẽ là bọn họ.

“Bỏ đi, chúng ta chuyển sang chỗ khác đi!”

Lâm Đông Hải tối sâm mặt xuống, dẫn theo mọi người ảo não rời đi.

Vừa ra khỏi Nhà hàng Thanh Vân bọn họ đã nhìn thấy bên ngoài cũng có một nhóm lớn khách hàng bị đuổi ra.

“Mau nhìn kìa! Đó là chủ nhà nhà họ Tô giàu có!”

“Còn có ông chủ của tập đoàn Thiên Nga, đây chính là người giàu xếp hạng thứ mười ở Dương Hải đó!”

Mấy ông trùm này tùy ý chọn đại một người đều là những nhân vật có tiếng tăm.

Ai biết bây giờ đều bị đuổi ra ngoài.

“Âm ầm ầm!”

Đột nhiên từ xa xa có một chiếc xe Audi lái đến.

“Trời ạ! Thế mà lại là con xe của chủ tịch thành phốt”

“Hóa ra là chủ tịch thành phố đến, hèn chỉ lại phải dọn dẹp sạch sẽ!”

Đông đảo ông trùm có mặt ở đây nhất thời lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng không dám có thêm bất cứ oán giận này.

Bọn họ có ngồi ở vị trí cao, có giàu nứt đố đổ vách một phương.

Nhưng so sánh với Tạ Đông Chính lại hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Tạ Đông Chính sừng sững như đỉnh Kim Tự Tháp, một câu nói là có thể chi phối số mệnh của bọn họ.

Không bao lâu sau xe Audi đã ngừng trước Nhà hàng Thanh Vân.

Tạ Đông Chính xuống xe.

Lập tức có nhân viên bảo vệ dựng đường cảnh giới ở xung quanh, phòng ngừa những người không liên quan đến gần.

Nhưng ngoài dự đoán chính là Tạ Đông Chính đến đây cũng không trực tiếp vào Nhà hàng Thanh Vân, mà lại đứng trước cửa thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn ngó xung quanh bên ngoài.

“Lạ quá”

“Ông Tạ sao không đi vào?”

“Dáng vẻ này của ông ta chẳng lẽ là đang đợi ai đó sao?”

“Không thể nào… Người có thể làm cho ông Tạ chờ đợi ở bên ngoài, rốt cuộc là thần thánh phương nào?!”

Bình luận

Truyện đang đọc