CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 5

Phía ngoài cửa.

Tân Vũ Phong tức sùi bọt mép, siết chặt nằm tay khiến các khớp kêu lên răng rắc.

Anh không thể ngờ tên súc sinh Quách Tuấn Hùng đó lại dám xông vào nhà họ Lâm, định giở trò với Lâm Yến Vân “Anh Quách, đừng như vậy. Tôi.

chồng rồi..”

Lâm Yến Vân ra sức cầu xin, giọng nói có chút run rẩy.

“Em định nói cái tên Tân Vũ Phong vô dụng kia hả? Anh nói thật với em, anh đây đã cho tay chân đến cho nó một trận rồi, nó còn nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không còn không biết đâu, ha ha ha…”

Quách Tuấn Hùng cười hả hệ, tiếng cười vang vọng trong căn phòng Cái gì?

Trong lòng Lâm Yến Vân kinh hãi.

tôi có Tuy cô ghét bỏ Tân Vũ Phong mọi mặt nhưng dẫu sao cũng là vợ chồng, sớm tối bên nhau.

Cho dù là một con chó, ở bên cạnh ba năm cũng có tình cảm, nói gì đến một con người sống sờ sờ ra đấy.

“Yến Vân, hãy quên tên vô dụng ấy đi, làm người phụ nữ của anh, em có thể hưởng thụ sự vinh hoa phú quý. Đến đây, cho anh hôn một cái nào.”

Quách Tuấn Hùng giống như tên yêu râu xanh, lập tức nhào đến chỗ của cô.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Bịch!”

Tân Vũ Phong giơ chân đạp cửa, xông vào phòng “Ai đấy?”

Quách Tuấn Hùng bị giật mình, lập tức quay người thì nhìn thấy Tân Vũ Phong vừa xông vào.

“Thằng khốn, sao mày lại quay lại, bọn Đầu Trọc chưa đánh mày bầm dập hả?”

Quách Tuấn Hùng thấy kinh ngạc vô.

cùng.

‘Gã vốn tưởng rằng kế hoạch mình thiết kế không có lỗ hổng, đầu tiên đánh Tân Vũ Phong thành tàn phế, sau đó mới dần dân làm quen người đẹp Lâm Yến Vân này.

Không ngờ, trong lúc quan trọng này Tần Vũ Phong lại trở về “Hừi”

Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng: “Dựa.

vào mấy tên binh tôm tướng tép kia thì làm gì được tao?”

“Thắng khốn, coi như mày may mắn, hôm nay tránh được một kiếp. Nhưng thế thì đã sao hả?”

Quách Tuấn Hùng ra vẻ kiêu căng, vênh váo trừng mắt nhìn anh, tiếp tục lên mặt: “Vô dụng, vẫn chỉ là đồ vô dụng. Anh mày gia tài bạc tỷ còn mày chỉ là thẳng khố rách áo ôm, cả cái gia tài của mày còn không băng tiền tiêu vặt một tháng của tao.”

“Mày quay về cũng tốt”

Nhục nhã.

Nỗi nhục không thể che dấu.

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Quách Tuấn Hùng vẫn ghim chặt trên người Lâm Yến Vân, ánh mắt tràn đầy vẻ thèm thuồng.

Trong mắt gã, Tân Vũ Phong chỉ là một con cóc ghẻ, vì may mản mới lấy được Lâm Yến Vân, vốn được mệnh danh “Người đẹp số một ở Dương Hải.”

Mà hôm nay, gã muốn đoạt lấy người đẹp này.

“Mày, chán sống!”

Ánh mắt Tân Vũ Phong sắc bén, sát khí sôi trào, rõ ràng đã bốc hỏa. Đã là người phụ nữ của chiến thần Thiên Vũ, há lại để cho người khác sỉ nhục?

Đối với sự uy hiếp này, Quách Tuấn Hùng không để vào mắt, không buồn quan tâm nói: “Thẵng nhãi, trừng cái gì mà trừng? Mày kết hôn với Yến Vân ba năm rồi cũng không động vào cô ấy, đúng là vô dụng”

Nghe thấy câu này,khuôn mặt Lâm Yến Vân đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận nói: “Anh Quách, mong anh giữ tự trọng.”

“Yến Vân, yên tâm đi, anh sẽ không bạc.

đãi em đâu.”

Quách Tuấn Hùng thò vào túi áo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim, mang lại cảm giác sang trọng cao quý.

“Đây là thẻ của ngân hàng Đại Ninh, bên trong có mười lăm tỷ tiền mặt! Yến Vân, chỉ cần em gọi anh một tiếng ‘chồng yêư, thì số tiên này sẽ thuộc về em”

“Mười… mười lăm tỷ?”

Nghe thấy con số lớn như vậy, mắt Lâm Yến Vân lóe sáng Không thể không thừa nhận, đối mặt với sự mê hoặc như vậy, cô đã rung động Trong mấy năm gả cho Tân Vũ Phong, cô đã chịu đủ những tháng ngày khốn khó rồi “Yến Vân, em còn do dự cái gì? Đây là mười lăm tỷ đấy, cả đời tên vô dụng kia cũng không làm ra nhiều tiền đến vậy” Quách Tuấn Hùng mở miệng thúc giục, trên mặt nở nụ cười đắc thẳng, giống như nắm chắc phần thẳng trong tay.

Mười lăm tỷ, có ý nghĩa gì?

Có thể mua một chiếc xe sang, mua những món đồ xa xỉ phẩm, thậm chí có thể mua một căn chung cư ra trò Mà cái giá Lâm Yến Vân cần trả, thật vô thưởng vô phạt, chỉ cần gọi một tiếng “chồng yêu”.

“Chồng…”

Lâm Yến Vân mở miệng định nói.

“Đừng”

Đột nhiên, Tân Vũ Phong hét lên phẫn nộ: “Yến Vân, đừng nghe theo hẳn. Đừng nói là mười lăm tỷ, cho dù là một trăm năm mươi tỷ, một nghìn năm trăm tỷ, anh đều có thể cho em”

Hiện Tân Vũ Phong đã khôi phục thân phận, quyền cao chức trọng, nhất mực.

tôn quý.

Trong tay anh có tấm thẻ đen cao cấp, có thể huy động cả chục nghìn tỷ, so ra, thẻ vàng kim của Quách Tuấn Hùng còn thua xa.

Nhưng khi nghe lời anh nói, Lâm Yến Vân không những không hề kích động, mà ngược lại tràn đầy vẻ thất vọng, cho rằng anh đang chém gió.

“Tân Vũ Phong, chuyện tới bước này, anh còn định gạt tôi, anh tưởng tôi là con ngốc.

sao?”

Lâm Yến Vân lắc lắc đầu, nước mắt trào ra: “Anh tưởng… tôi thích gọi người khác là “chồng yêu’ lắm sao? Nếu anh chịu khó hơn, thì tôi đã không phải chịu nỗi nhục này.

Nhưng anh luôn làm cho tôi thất vọng, anh thậm chí còn nói dối, so với anh Quách, anh Còn két xa”

“Anh…

Tân Vũ Phong mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không biết nên giải thích như thế nào “Ha ha ha…”

Đột nhiên, Quách Tuấn Hùng phát ra tiếng cười hả hê: “Thắng nhãi, nhìn thấy chưa, bởi vì mày nghèo, đến Yến Vân cũng xem thường mày. Bây có phải mày tức lắm đúng không? Muốn đánh tao đúng không?”

Nói xong, gã lại chỉ tay vào mặt mình, tiếp tục khiêu khích: “Đến đây, đánh tao này.

Ra sức đánh, đánh mạnh vào, đánh chết tao.

đi. Nếu mày không dám thì chẳng khác nào.

đồ bỏ đi, thằng hèn”

Quách Tuấn Hùng ra vẻ kiêu ngạo, không.

coi ai ra gì.

Lí do gã ta dám ngông cuồng như vậy vì trong thâm tâm gã cho rằng Tân Vũ Phong không dám.

Cả Dương Hải đều biết, nhà họ Lâm có một anh con rể hèn mọn, bị đánh không dám đánh trả, bị mắng cũng không dám cãi lại, cho dù bị bắt nạt đến mức nào cũng không dám ho he một câu.

Hơn nữa Quách Tuấn Hùng tự tin có thừa.

‘Gã chính là cậu ấm của nhà họ Quách, ngay cả nhà họ Lâm đều phải nịnh bợ lấy lòng, lấy thân phận của gã, muốn giết chết Tần Vũ Phong cũng dễ dàng như dẫm chết một con kiến vậy.

Nhưng gã không thể ngờ, Tân Vũ Phong ngày hôm nay, không còn là chàng rể nhút nhát ngày nào, mà là Chiến thần Thiên Vũ uy phong lãm liệt vang danh bốn cõi.

Thiên Vũ, không chịu nhục.

Ngay sau đó, mắt Tân Vũ Phong lộ ra ánh sáng, lạnh lùng nói: “Quách Tuấn Hùng, nếu mày đã tha thiết đến thế thì tao sẽ chiều mày”

Vừa dứt lời, Tân Vũ Phong giơ tay phải, tát bốp vào mặt của Quách Tuấn Hùng.

Sao… sao có thể chứ?

Quách Tuấn Hùng sợ ngây người, không kịp chuẩn bị, mắt thấy sắp bị đánh nhưng không kịp tránh, đành trợn mắt nhìn bàn tay anh vọt đến “Bốp!”

Âm thanh vang dội, vang vọng cả phòng Má trái của gã in hẳn hình bàn tay anh, thân người giống như là như diều đứt dây, bay ra ngoài.

“Phụt!”

Một cái răng nanh dính máu theo đường parabol rơi xuống đất.

Vài giây sau, Quách Tuấn Hùng té mạnh trên mặt đất, như chó chết vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc