CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 540: Ngơ ngác Đến rồi?

Đến cái gì cơ, đến đâu rồi?

Tần Thiên Lâm ngơ ngác.

Sau cổ không còn bị Tần Vũ Phong trói buộc nữa, phản ứng đầu tiên của Tần Thiên Lâm là muốn chạy trốn.

Nhưng hai chân của anh ta mềm nhũn không có sức để nhấc lên, bò cũng không bò được!

*Rốt cuộc anh muốn làm gi?” Tần Thiên Lâm hỏi.

Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn về bia mộ trước người mình và Tần Thiên Lâm.

*Lúc đầu tôi đã từng nói qua, tôi muốn Tân Thiên Vương và Khương Thạch Phương dập đầu sám hồi trước mộ của mẹ tôi! Muốn kẻ thứ ba như Khương Thạch Phương dập đầu dâng trà cho mẹ tôi theo lễ của bà cải”

*Nhưng bây giờ, không bắt được Khương Thạch Phương và Tàn Thiên Vương vậy thì tôi sẽ kiếm chút lợi ích từ trên người của cật Tần Vũ Phong trầm giọng nói. Trước đây anh đã từng nhìn thấy Tần Thiên Vương ở trước mộ của mẹ mình.

Nhưng lần đó bên cạnh Tân Thiên Vương còn có Công Tôn Vũ bảo vệ, lúc đó anh không có năng lực.

Nhưng bây giờ khi đối diện với một tên nhỏ bé đã tẩu hỏa nhập ma, trở thành một tên bỏ đi như: Tần Thiên Lâm thì việc xử lí anh ta quá sức đơn giản đối với Tần Vũ Phong.

Mà lúc này bảo an ở nghĩa trang cũng đã phát hiện Tần Vũ Phong đến.

Bảo an ở nghĩa trang từ xa nhìn Tần Vũ Phong, bên cạnh còn có Tần Thiên Lâm liền biết xảy ra chuyện lớn, vội vàng gọi điện thoại thông báo cho Tần Thiên Vương Dựa vào thực lực của Tản Vũ Phong làm sao có thể không biết được đằng sau của minh có thêm một đôi mắt?

Nhưng Tần Vũ Phong không mảy may quan tâm chỉ lo nói với bia mộ của Thượng Quan Uyển Nhi: “Mẹ, con lại đến thăm mẹ đây.”

Tần Vũ Phong nói xong câu này, khi quay sang hướng Tần Thiên Lâm lần nữa sự dịu dàng trong mắt đã chẳng còn.

“Quỳ xuống!”

Tần Vũ Phong gằn giọng quát.

Tân Thiên Lâm cắn răng, chỉ cảm thấy cách nghĩ của Tàn Vũ Phong quá vô lý.

“Anh… Có phải anh điên rồi không, tôi thân là thiếu chủ Tần phiệt, mẹ là em gái ruột của chủ Khương phiệt, làm sao… Làm sao có thế quỳ trước một người chết được! Một người chết với thân phận thấp kém! Không thể nào!”

Nhát thời Tần Thiên Lâm cảm thấy bị lăng nhục, công thêm với sự căm giận trong lòng làm quên béng đi sự hoảng sợ!

Tần Vũ Phong nhìn chằm chằm vào anh ta một cách hung dữ.

“Nếu như cậu cứ tiếp tục kiên trì như vậy, tôi sẽ đánh gãy đầu gối của cậu đề cậu quỳ mãi trước mộ của mẹ tôi! Tần Vũ Phong tôi tuyệt đối nói được làm được!”

Từng câu từng chữ đều mang theo hơi thở chết chóc.

Nỗi hoảng sợ bao trùm đó lại ập đến lần nữa Tần Thiên Lâm biết những lời độc mà Tần Vũ Phong nói chắc chắn không phải nói giỡn, cũng không phải đang giả làm đàn ông mạnh mẽ.

Anh chắc chắn nói được làm được!

Hơi thở chết chóc từng chinh chiến qua các chiến trường dính đầy máu tanh lan ra khắp nghĩa trang.

“Rằm!”

Bỗng nhiên cây cối không có gió mà tự lay động.

Vốn dĩ ban đầu chỉ là một nghĩa trang âm u đáng sợ, lúc này sự chết chóc đã bao quanh khắp nơi Sức uy hiếp của chiến thần Thiên Vũ ùn ùn kéo đến.

Bây giờ Tần Thiên Lâm bởi vì tẩu hỏa nhập ma trở thành người vô dụng, không khác gì người tàn tật, thay thế của Tần Vũ Phong như vậy, anh ta vô cùng khiếp sợ, một cơn buồn tiểu kéo đến!

*Quỳ hay không quỳ?”

Tần Vũ Phong bước từng bước qua chỗ của anh ta, đuôi tóc cùng góc áo bị gió thổi bay lên.

Mỗi một bước chân, Tần Vũ Phong đều toát ra vẻ không kiên nhẫn.

Khó kiềm được sự nguy hiểm đang lan tỏa, toát ra theo bước chân.

“Đông!”

Khi bước đến bước chân thứ chín, sức uy hiếp của chiến thần Thiên Vũ tự mang lại từ Tần Vũ Phong, trong không khác gì một thiên thần.

Tần Thiên Lâm không còn cách nào chống cự lại sự uy hiếp đó lần nữa, không dế dàng gì mới gắng gượng bò lên được, đầu gói lại mềm nhũn khi đứng song song cùng Tần Vũ Phong.

Chỉ nghe ùm một tiếng đã quỳ xuống trước mộ của Thượng Quan Uyển Nhĩ.

Tần Vũ Phong híp híp mắt, thúc giục nói:

Bình luận

Truyện đang đọc