CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 147: Hơi ấm từ phía cô “ồ?”

Hàn Canh cau mày: “Có thể cùng lúc đánh bại cả trăm người như thế, có vẻ võ công của anh ta không phải hạng xoàng đâu. Chú chỉ e sức mạnh của anh ta đã đạt đến ám kình!”

Nghe tới đây, đám thủ hạ đứng dưới rùng mình.

Họ đã vật lộn trong cái thế giới này bao năm nay, nên cũng hiểu rõ các cao thủ trong giang hồ được chia làm ba cấp gồm minh kình, ám kình và hóa kình.

Người bình thường đã luyện võ được mười năm, nếu muốn tiến vào minh kình, họ chỉ cần luyện thêm những chiêu thức về da thịt là đã sở hữu sức mạnh vô song không ai bì kịp. Khi ấy họ có thể đấm chết một con bò chỉ với một cú đấm.

Về ám kình, chỉ cần luyện thêm về gân cốt và khí huyết đã có thể trở thành cao thủ hàng đầu, nhưng trường hợp này vô cùng hiếm có.

Đạt đến hóa kình chắc chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Người như thế còn được mệnh danh là “võ đạo tông sư”, là người đã siêu phàm thoát tục, không còn bận tâm đến tranh đấu trong giang hồ nữa.

Tông sư ấy tựa như rồng, phải đợi cả trăm năm mới xuất hiện một người!

“Chú Hàn, nếu thằng nhãi ấy là cao thủ ám kình, vậy sau này cháu không còn hy vọng trả thù sao?” Kiều Thiên Dã căn răng, tỏ vẻ không cam lòng.

“Ha ha ha…”

Hàn Canh cười ngạo nghễ, rồi đáp lại với giọng điệu đầy tự hào: “Năm năm trước, chú đã là người đứng đầu ám kình, và giờ chỉ cách hóa kình tông sư vài bước mà thôi! Dù thằng nhãi ấy có thiên phú cũng chỉ mới đạt đến ám kình sơ kỳ. Nếu thế liệu cậu ta có đủ sức để đấu với chú? Chỉ cần chú ra tay, chưa tới mười chiêu, cái mạng rẻ rách của cậu ta sẽ nằm trong tay chúi”

“Vậy tuyệt quái”

Kiều Thiên Dã rất phấn khích, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó: “Phải rồi, còn con khốn Lâm Kiều Như nữa! Giờ chỗ ấy của cháu đã hỏng, nếu đã chẳng thể đụng đến cơ thể của cô ta vậy hãy hủy hoại cả đời của cô tai”

“Chuyện này cũng chẳng có gì khó nhằn! Đó chẳng qua chỉ là một con nhóc. Sáng mai chú sẽ cử một đội quân đến bắt cô ta rồi mặc con chơi đùa!”

Hàn Canh vỗ ngực cam đoan với hắn.

“Nếu thế cháu phải cảm ơn chú Hàn! Bắt chúng phải lấy máu trả máu mới có thể rửa sạch mối hận trong cháu!”

Sắc mặt Kiều Thiên Dã trở nên dữ tợn với đôi mắt đỏ ngầu. Trong đầu anh †a đang nung nấu kế hoạch trả thù.

Sáng hôm sau.

Trời đã tạnh mưa, còn có cầu vồng với đủ sắc màu bắc ngang bầu trời.

Ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ của căn biệt thự số sáu mươi sáu. Lâm Kiều Như thầm kêu lên bởi cô nhận ra từ lúc ngủ đến khi thức dậy, cô luôn nằm trong vòng tay của Tần Vũ Phong.

Cô bỗng nghĩ ra một ý tưởng táo bạo, cô sẽ hôn nhẹ lên trán Tân Vũ Phong như chú chuồn chuồn chạm nhẹ xuống mặt nước.

Hôn xong, Lâm Kiều Như thẹn thùng rồi chạy ra khỏi phòng.

Cô vừa ra khỏi cửa, Tân Vũ Phong cũng vừa mở mắt.

Vì đã chinh chiến nhiều năm trên sa trường nên giấc ngủ của anh thường không sâu. Vì thế dù chỉ là một cơn gió nhẹ lướt qua ngọn cỏ cũng không thể qua mắt anh.

Hơi ấm vương lại trên trán khiến anh mỉm cười.

Có vẻ những cố gắng bấy lâu nay của anh đã chạm đến trái tim của Lâm Kiều Như.

Chẳng bao lâu sau, vào ngày trao quân hàm chiến thần Thiên Vũ, dưới sự chứng kiến của đông đảo người đến dự, anh đã cầu hôn Lâm Kiều Như với lời hứa sẽ mãi yêu cô, sẽ ở bên cô cho đến khi đầu bạc răng long.

Một lúc sau.

Tần Vũ Phong bước ra khỏi phòng ngủ. Thấy bàn ăn sáng thịnh soạn trước mắt, anh nghĩ ngay đến cô vợ nhỏ vô cùng dịu dàng của mình.

“Kiều Như à, bữa sáng em làm ngon quát”

Tần Vũ Phong vừa ăn ngấu nghiến vừa nói: “Anh sợ mấy ngày này nhà họ Kiều sẽ tìm cơ hội để trả thù, nên em cứ ở yên trong nhà, đừng đi đâu hết nhé!”

“Em hiểu rồi!” Lâm Kiều Như gật đầu.

Nhớ lại chuyện đêm qua, cô vẫn thấy sợ.

Dù từng nghe qua danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Kiều, nhưng khi đối diện với họ, cô nhận ra họ đáng sợ và ác liệt hơn thế. Họ vô cùng ngang ngược, hống hách, hung dữ và tàn bạo.

Nói một cách đơn giản họ coi trời bằng vung.

Kiều Thiên Dã vốn chẳng sợ tập đoàn Phong Vân, anh ta thậm chí còn định dùng súng để giết người!

Huống hồ nay Kiều Thiên Dã bị thương nặng như thế, nhà họ Kiều chắc chắn sẽ không bỏ qua và chờ đợi thời cơ thích hợp để trả thù!

“Reng!”

Điện thoại của Lâm Kiều Như bỗng kêu lên.

“Là cô Lâm ở căn biệt thự số sáu mươi sáu đúng không? Có đơn hàng chuyển phát nhanh được gửi đến cho cô. Phiền cô xuống dưới cổng tiểu khu để nhận hàng!” Một giọng nam khàn đặc vang lên.

“Được, tôi xuống liền!” Lâm Kiều Như nghĩ người đó là nhân viên chuyển phát nhanh nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều rồi đi thẳng ra cửa.

Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút…

Đợi mãi nhưng không thấy Lâm Kiều Như quay lại, Tân Vũ Phong hơi lo lắng bèn bấm máy gọi điện cho cô nhưng không thấy ai trả lời.

“Không ổn rồi, Kiều Như gặp chuyện rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc