CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 500: Ngọc Linh Long là một “nữ anh hùng”

Một vầng trăng sáng ngời, lấn át cả ánh sao, đang dần dần nhô lên.

Lúc này, ở phủ Thần Nghiêm Vương.

Một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trên sàn đấu.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô gái mặc một bộ đồ xanh lục có hoa văn là mây và vằn cáo, bên thắt lưng giắt một con dao găm ngọc thạch bảy sao.

Nhìn bộ đồ thì trông người này như đàn ông nhưng nó lại khó che đậy vóc dáng ngọc ngà đầy đặn kia.

Di chuyển ánh mặt lên trên một chút, một gương mặt tươi sáng nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện.

Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, thon gọn tự nhiên, cho dù không tô son môi nhưng đôi môi kia được khuôn mặt trắng nõn tôn lên vẫn vô cùng bắt mắt.

Còn đôi mắt phượng của cô gái dường như có thể làm người ta chấn động cả hồn phách.

Khoảng cách vẻn vẹn một con sông, nhưng chỉ biết lẳng lặng nhìn nhau không nói được thành lời.

Vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, giữa hai hàng lông mày có mấy phần hào hùng khó kìm nén.

Dùng “Mặt như đĩa bạc, mắt sáng long lanh, môi không tô mà đỏ, mày không kẻ vẫn xanh” để miêu tả cũng vô cùng thích hợp.

Vẻ đẹp tuyệt thế như vậy, sừng sững dưới ánh trăng, quả như tiên nữ giáng trần.

Những tám người đàn ông xung quanh lại không bị hút hồn bởi khuôn mặt xinh đẹp kia, mà họ lại muốn đấu võ với người sở hữu vẻ đẹp ấy.

Điều đáng sợ là cho dùng luyện võ quanh năm mà da dẻ người ấy không bị thô ráp, trái lại vẫn mịn màng như ngọc, thon dài tinh tế.

Cô gái ấy chính là con gái của Thần Nghiêm Vương, quận chúa Ngọc Linh Long!

Ngọc Linh Long là một trong mười người con gái đẹp nhất của Đại Ninh, nhưng cô ấy không giống với những cô gái bình thường khác, cô ấy không thích trang phục thướt tha đỏ thắm mà lại thích trang phục luyện võ.

Cô ấy luyện được thành một người rất giỏi võ, vì mong có một ngày nào đó, cô ấy có thể rong ruổi với người mình yêu trên chiến trường.

Ba năm trước, Thần Nghiêm Vương lên phía Bắc kháng quần Yến, nghênh chiến vua nước Yến – A Bố Cơ.

Trong lúc hai bên đang đánh nhau kịch liệt, phó tướng của Thần Nghiêm Vương tham của cải giàu sang, b*n n**c cầu vinh, Thần Nghiêm Vương bị thương nặng, toàn quân tan tác, bị năm trăm nghìn quân Yến vậy nhốt dưới núi Bích Dữ, bốn phía đều khó thoát.

Quận chúa Ngọc Linh Long biết được chuyện này thì một mình vào Để Đô gặp hoàng thượng, xin được nắm quyền điều binh.

Lúc đó, trên triều, các vị quan nhìn Ngọc Linh Long mặc áo giáp sắt và áo choàng đỏ, quỳ trước mặt hoàng thượng thì cười ầm lên.

“Từ xưa tới nay, đánh trận là chuyện của đàn ông, há lại để một con nhóc lơ ngơ dính líu vào?”

“Bây giờ chúng ta vì chuyện Thần Nghiêm Vương bị vây nhất mà bận bịu tới sứt đầu mẻ trán, cô đừng làm loạn thêm nữa”

“Chắc chắn không đi được! Đọc sách quân sự với anh trai cô, quận Yến có ưu thế vây đánh quân tiếp viện, đi tới đó chỉ chết uống mà thôi.”

Ngọc Linh Long không nói câu gì, vẫn quỳ gối gọi hoàng thượng: “Nếu như hoàng thượng không đồng ý thì thần sẽ quỳ ở trước đại điện đến chết thì thôi.”

Lúc mới đầu thì hoàng để không bị lay động, nhưng không ngờ Ngọc Linh Long cứ hiện ngang quỳ trước đại điện, liên tục suốt ba ngày ba đêm, cơm cũng không ăn một miếng nào.

Hoàng hậu thấy lòng muốn cứu bố của cô ấy bèn cầu xin hoàng thượng, cho phép cô ấy dẫn một nhánh quân đi cứu viện.

Lúc Ngọc Linh Long đứng dậy, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, ở nền đá hoa cứng rắn đó có hai vết lõm xuống.

Cứ như thế, Ngọc Linh Long dẫn đầu một “đội quân tóc dài”, tấn công bất ngờ vào doanh trại của quân Yến, đối mặt với số cao thủ đông đúc mà bọn họ không hề mất uy phong, cuối cùng còn chặt đầu A Bố Cơ, sau đó an bình trở ra, quân Yến tự sụp đổ.

Từ đó, Ngọc Linh Long còn được gọi là “nữ anh hùng”.

Giây phút này, tám người phụng sự cho gia tộc đang vây quanh cô ấy trên sàn đấu.

Những người phụng sự này đều là cường giả cấp tông sư, họ không hề nương tay khi Ngọc Linh Long là con gái, mà thể hiện hết bản lĩnh của mình ra.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Tiếng va chạm của quyền đánh vang lên, vang vọng khắp bốn phía, bởi vì đang đêm khuya yên tĩnh nên tăng thêm mấy tiếng ồn ào.

Mặt sàn đấu đã bị thủng lỗ chỗ, Ngọc Linh Long đối diện với sự tấn công của mấy cường giả như thế mà không hề thua kém.

Không những vậy, dưới sự vây đánh của mọi người, Ngọc Linh Long còn di chuyển không ngừng, nhanh như tia chớp, uyển chuyển uốn lượn như rồng.

Bình luận

Truyện đang đọc