CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 441: Như nhìn thấy quỷ

“Cậu cho mình là hoàng thân quốc thích hay là con của Tể tướng thế hả?”

“Tôi thấy nhiều loại người kiêu căng rồi nhưng chưa thấy loại nào ra vẻ đến thế!”

Đám người vô lại đó mở miệng trách móc, thi nhau nói chửi tới tấp vào mặt Tân Vũ Phong.

Phan Linh Kiều cũng không kiềm chế nổi cơn giận, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, kẻ có tội thì lúc nào cũng lên tiếng trước.

“Tiểu Hầu gia, tôi là Phan Linh Kiều đây. Tôi đang ở nhà hàng Côn Luân, gặp phải một tên khốn hỗn xược, nói toàn lời lẽ ngông cuồng, chửi bới anh và Hầu gia, anh mau đến đây dạy dỗ lại anh ta đi!”

“Mẹ nó! Thằng khốn nạn đó ở đâu ra đấy, muốn tự mình tìm cái chết à? Cô chờ ở đó đi, bổn thiếu gia tới ngay đây!” Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tổng Thạch Thư văng tục chửi thề vì bị khích tướng nên chạy ngay đến nhà hàng Côn Luân.

Sau khi Phan Linh Kiều dập máy, cô ta nhìn Tần Vũ Phong bằng ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý rồi dọa dẫm: “Tiểu tử thối, có gan thì đừng trốn đây! Chờ tiểu Hầu gia đến, xem anh ấy trừng trị cậu thể nào!”

Những người vừa mở miệng chửi mắng anh nghe Phan Linh Kiều nói vậy thì khẽ nở một nụ cười thâm độc.

Từ xưa, tội xấu của Tổng Thạch Thư đã sớm lan truyền khắp Để Đố.

Trước đây có một người trẻ tuổi cũng khó giàu có vô tình xúc phạm anh ta, kết quả người đó bị đánh gãy hai tay hai chân, quăng thẳng vào nơi sơn cùng thủy tận, mãi đến ba ngày sau mới có người phát hiện ra.

Bây giờ trong mắt họ, Tần Vũ Phong chỉ là một cái xác không hơn không kém.

“Tiểu Phong, đều tại tôi. Bởi vì tôi nên mới tạo ra nhiều phiền phức cho cậu, cậu mau trốn đi, tôi sẽ ngăn họ lại cho cậu” Chu Văn Bác chống gậy, khập khiễng bước tới, ra sức đẩy cánh tay Tân Vũ Phong.

Hiện giờ, điều bác ấy lo lắng nhất chính là sự an nguy của Tân Vũ Phong.

Tuy nhiên, chân của Tần Vũ Phong vẫn như mọc rễ xuống đất, không hề di chuyển chút nào.

“Bác Chu, bác đừng lo lắng quá! Nếu ngay cả Trung Dũng Hầu mà tôi cũng không thể đối phó được thì tôi cũng không cần quay lại Để Đô để trả thù làm gì” Tần Vũ Phong khẽ nở nụ cười rồi nói.

“Chuyện này..” Nghe anh nói vậy vậy thì Chu Văn Bác tỏ ra hơi kinh ngạc, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

Nhưng những người kia lại hoàn toàn dửng dưng, cho rằng Tần Vũ Phong đang khoe khoang. Một tên nhãi ranh vô danh “chưa ráo máu đầu” sao có thể so sánh với Tiểu Hầu gia được cơ chứ?

Điều này rõ ràng quá vô lý!

Năm phút, mười phút, hai mươi phút…

Từng giây, từng phút cứ thế trôi qua.

“Rầm!” Đột nhiên của chính của căn phòng bị đá văng ra.

Một chàng trai trẻ tuổi, anh tuấn bước vào phòng bằng vẻ huênh hoang. Anh ta mặc Hoa phục, từng ngón tay đeo toàn ngọc quý, nhìn cũng biết là các món đồ vô giá. Nhưng hốc mắt anh ta hôm lại, chân bước thấp bước cao khiến người ta vừa nhìn là biết cả người anh ta đã bị rượu và gái đục khoét sạch, giờ chỉ còn là một tên công tử ăn chơi vô học.

Phía sau anh ta là mười tên vệ sĩ có thân hình cường tráng, cao to vạm vỡ đi theo bảo vệ, từ người chúng tỏa ra sự hung hăng, dưới thắt lưng có đeo bội kiếm.

Ở Đế Đô mà lại có thể đeo bội kiếm thì chắc chắn không phải là người bình thường, kiểu gì cũng là loại được gia đình giàu có nâng đỡ.

“Tiểu Hầu gia!”

Phan Linh Kiều nhìn thấy Tống Thạch Thư thì vội vàng lao tới, trên khuôn mặt là nụ cười tươi, trông chẳng khác gì chó giữ nhà trông thấy chủ nhân cả.

“Cục cưng, cuối cùng anh cũng tới, người ta chờ anh đến nóng ruột rồi đây này.”

“Tiểu bảo bối, mới mấy ngày không gặp mà đã nhớ bổn thiếu gia rồi sao? Chờ tôi về rồi lại chán ngấy cho xem. Tên ngông cuồng mà em nói lúc trước ở đâu? Ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám sỉ nhục bổn thiếu gia với bố tạo vậy hả? Hôm nay, bổn thiếu gia đến đây sẽ lột sách lớp da trên người nó!”

Tổng Thạch Thư kiêu căng phách lối, thốt ra những lời vô cùng cay nghiệt.

“Chính là cậu ta!” Phan Linh Kiều đưa tay chỉ thẳng về hướng Tần Vũ Phong. Tống Ngọc Thư quay đầu lại, tiện thể xoay người nhìn luôn xem người đó là ai.

Ngay sau khi trông thấy bộ dạng của Tần Vũ Phong, cả người anh ta chấn động mạnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc cứ như vừa mới nhìn thấy quỷ.

Bình luận

Truyện đang đọc