Nếu người khác nói câu này, chắc chắn Lý Long sẽ đánh nhau với đối phương, nhưng cậu Lăng nói câu này, ông ta cảm thấy rất êm tai.
Lăng Khôi quay đầu nhìn Tô Ba, người phía sau đã bị dọa tè ra quần, thân dưới chảy một khoảng nước động.
Lăng Khôi nói: “Tô Ba, anh nói anh giữ phép tắc làm người không tốt sao? Cứ phải nói cái gì mà tôi không dây vào người nhà họ Tô được, kết quả bây giờ anh hài lòng chưa?”
“Hài lòng! Tôi đồng ý nửa đời còn lại đều rửa chén ở đây, đừng chặt tay tôi”, Tô Ba hoảng hốt lo sợ nói.
“Tay của anh bẩn quá rồi, không xứng để tôi giữ lại.
Tôi có ý này, chi bằng suy nghĩ kỹ xem gần đây anh đã làm chuyện gì không nên làm”, Lăng Khôi để lại một câu, xoay người rời khỏi đó, trước khi đi anh nói với Trần Lâm: “Hôm nay không xảy ra chuyện gì hết, Lăng Khôi tôi cũng chưa từng đến nhà hàng Á Vận”.
“Cung tiễn cậu Lăng!”
Trần Lâm quỳ sấp xuống tiễn người.
Lăng Khôi rời khỏi phòng VIP rất lâu, lúc này Trần Lâm mới cảm nhận được không khí xung quanh đã khôi phục nhiệt độ, ông ta từ từ đứng dậy, liếc nhìn Lý Long và Tô Ba, lạnh lùng nói: “Hôm nay là cậu Lăng nhân từ, nếu không chỉ cần một câu của cậu ta, cũng đủ khiến các người hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này”.
Lý Long như nhận được đặc xá, lại quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy: “Ông Trần Lâm, xin hỏi cậu Lăng này là thần thánh phương nào? Mà còn ghê gớm hơn cả ông vậy?”
Trần Lâm ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà, thở dài thật sâu rồi nói: “Tôi là kiến dưới đất, cậu ta là rồng trên trời”.
Lý Long càng cảm thấy sợ hãi, ngay cả Trần Lâm cũng đánh giá cậu Lăng như vậy khiến nỗi sợ hãi trong lòng ông ta càng lớn.
Một lúc sau, Trần Lâm xoay đầu nhìn Tô Ba và nói: “Có phải gần đây cậu đắc tội với ai không?”
Tô Ba nhớ lại những hành động trong khoảng thời gian gần đây, mặc dù chọc ghẹo mấy cô em nhà lành, lừa gạt tình cảm của bọn họ, nhưng mấy cô gái kia cũng không có gia thế gì, khả năng duy nhất chính là chuyện hắn đã hãm hại Tô Duệ Hân.
Lẽ nào người này là người đứng sau Tô Duệ Hân?
Chuyện này không thể nào nhỉ?
Trần Lâm lạnh lùng nói: “Có gì nói đó, nếu không cậu sẽ chết rất thảm”.
Tô Ba chỉ đành kể lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện mình hãm hại Tô Duệ Hân.
Dường như Trần Lâm lập tức hiểu ra điều gì đó liền nói thẳng: “Chức vụ tổng giám đốc cậu đừng nghĩ đến nữa, tiếp theo đây mỗi ngày sau khi tan làm phải đến nhà hàng Á Vận rửa chén, nếu dám chống lại, đừng trách Trần Lâm tôi nhổ tận gốc nhà họ Tô của cậu!”
Lục Hải Siêu bổ sung thêm: “Mọi chuyện xảy ra ở đây hôm nay, nếu có người dám cả gan tiết lộ nửa câu, Lục Hải Siêu tôi sẽ diệt cả nhà người đó!”
Lúc này trong nhà Tô Duệ Hân ở chung cư Garden thị trấn Hoa Hồng.
Chu Lam mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn trà, trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Duệ Hân, không ngờ thằng ở rể này lại bỉ ổi đê hèn như vậy, trước đây là mẹ nhìn lầm rồi.
Lát nữa Lăng Khôi đến đây thì chúng đi làm thủ tục ly hôn”.
Mặc dù Chu Lam đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng chăm sóc vóc dáng vô cùng tốt, ngọt ngào thành thục, xinh đẹp động lòng người.
“Vâng”, Tô Duệ Hân mở giấy chứng nhận kết hôn trong tay, nhìn ảnh kết hôn phía trên, mỉm cười tự chế giễu.
Cô tự chế giễu mình đã lãng phí ba năm thanh xuân vừa qua.
.
Truyện Cung Đấu
Và tự chế giễu vận mệnh bất công.
Một câu dặn dò lúc hấp hối của ông cụ Tô đã chôn vui tình yêu của mình, còn mất thêm thời gian ba năm.
Thường ngày Lăng Khôi không phạm sai lầm lớn, cho dù Tô Duệ Hân và Chu Lam muốn đá Lăng Khôi đi thì nhà họ Tô cũng sẽ phản đối, suy cho cùng sản nghiệp nhà họ Tô chính là một tay ông cụ Tô gây dựng, mặc dù ông cụ không còn nhưng danh tiếng vẫn còn đó.
Nhưng bây giờ Lăng Khôi đã ngoại tình, Tô Duệ Hân đề nghị ly hôn, trên dưới nhà họ Tô cũng không có lý do gì để phản đối nữa, ai bảo tên Lăng Khôi này lại xấu xa như vậy chứ?
Tô Duệ Hân thật sự chịu đựng đủ cảm giác bị người khác sắp xếp số mệnh của mình rồi.
Có điều, hôm nay cuộc sống ba năm như ác mộng này sẽ đặt dấu chấm hết.
Gã đàn ông bỉ ổi kia cũng hoàn toàn cút khỏi cuộc sống của cô.
Đợi hai tiếng đồng hồ, Lăng Khôi vẫn chưa đến.
Chu Lam mất kiên nhẫn: “Cái thằng cặn bã này sẽ không chơi xấu không đến chứ?”
“Hôm qua con đã nói hôm nay đi làm thủ tục ly hôn, nếu anh ta còn biết xấu hổ thì thì sẽ đến”, nghĩ đến gã đàn ông ra ngoài tìm gái này, khuôn mặt Tô Duệ Hân đầy vẻ chán ghét.
“Ở chỗ mẹ ăn chùa uống chùa ba năm, bây giờ ngoại tình, còn muốn tiếp tục bám váy à? Nó là tên cặn bã không biết xấu hổ nhất mẹ từng gặp”, Chu Lam đập mạnh xuống bàn: “Hôm nay nó không đến, vậy thì đến tòa án khởi tố”.
Một lát sau, cuối cùng cũng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Lam vội vàng mở cửa, phát hiện người đến không phải Lăng Khôi, mà là hai người quen thuộc.
Trong đó một người là Tô Ba, người còn lại là Tô Thần.
Bình thường Tô Ba hung hăng càn quấy quen rồi, nhưng lúc này lại khép na khép nép đi sau Tô Thần, cũng không dám thở mạnh.
Ai cũng biết, Tô Thần là thanh niên xuất sắc nhất đời thứ ba của nhà họ Tô, được bà cụ Tô bổ nhiệm là người nắm giữ nhà họ Tô tương lai.
Bây giờ tuổi còn trẻ mà đã là phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị, trong thế hệ thanh niên của cả thành phố Trung Hải cũng coi như là anh tuấn tài trí hơn người.
Mặt Chu Lam đầy vẻ kinh ngạc: “Chủ tịch Tô, sao cậu lại đến đây?”
Tô Thần đứng khoanh tay, dáng vẻ cao hơn người khác một bậc: “Nghe nói em Hân muốn ly hôn với Lăng Khôi, cuộc hôn nhân này dẫu sao cũng là do ông nội đã định trước khi mất, là chuyện lớn của gia tộc.
Bà nội nghe nói vậy cũng rất kinh ngạc, bảo tôi qua đây tìm hiểu tình hình”.
Chu Lam bực bội đáp: “Có gì đáng để hỏi thăm chứ? Trước đây tên vô dụng Lăng Khôi đó ăn của nhà chúng tôi mặc của nhà chúng tôi, chúng tôi nể mặt ông cụ nhịn thì cũng đã nhịn rồi.
Bây giờ cậu ta lại công khai ngoại tình, cuộc hôn nhân này buộc phải bỏ.
Cho dù ông cụ sống lại thì cũng phải ly hôn”.
Tô Thần không buồn không vui, chỉ lên tiếng cho có trách nhiệm: “Kẻ cặn bã như thế, quả thật công lý cũng khó tha.
Bà nội cũng đang suy nghĩ đến khả năng ly hôn”.
Nhà họ Tô chỉ mong Tô Duệ Hân sớm ly hôn, chỉ là cố ý giả vờ, nghe theo lời của ông cụ mà thôi.
Bày tỏ sự hiếu thuận của người nhà họ Tô với ông cụ.
Chu Lam thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi thằng cặn bã Lăng Khôi kia đến làm thủ tục nữa thôi”.
Tô Thần đột nhiên nói: “Em Hân, nghe nói ba năm nay ngay cả tay Lăng Khôi em cũng chưa từng chạm vào, em vẫn còn thân trong trắng.
Sau khi ly hôn em tự do rồi, có dự tính gì không?”
Mặt Tô Duệ Hân đầy vẻ chán nản: “Tôi đã bị cách chức rồi, vẫn chưa có dự tính gì”.
Tô Thần cười nhạt nói: “Lần này tập đoàn cách chức em, không phải năng lực em không tốt.
Mà là bị Lăng Khôi liên lụy, tập đoàn cũng là bất đắc dĩ.
Đợi sau khi giông tố qua đi, tập đoàn sẽ cân nhắc trọng dụng em”.
- -----------------.