CHIẾN THẦN PHỤC THÙ

Biệt thự số 99 Vân Đỉnh.

Trong biệt thự nhà họ Tô, mọi người quây quần cùng ăn cơm uống rượu, bầu không khí cực kì hài hòa.

Dự án y học thảo dược tiến triển ngày càng thuận lợi, danh tiếng nhà họ Tô càng được nâng cao, Tô Thần với tư cách là chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô kiêm người phụ trách dự án y học thảo dược nghiễm nhiên trở thành ngôi sao sáng nhất, ai ai cũng nịnh bợ, hết lòng khen ngợi.

“Anh Tô Thần thật giỏi. Sau khi phụ trách dự án y học thảo dược, chỉ trong một thời gian ngắn mà dự án đã tiến triển rất thuận lợi. Anh Tô Thần là trụ cột tương lai của nhà họ Tô chúng ta”.

“Anh Tô Thần còn trẻ thế mà đã nắm quyền cả tập đoàn Tô Thị rồi, còn xuất sắc như vậy nữa. Trong thế hệ trẻ của thành phố Trung Hải thì cũng được coi là nhân tài số một. Trong tương lai nhất định có thể sánh với cậu ấm nhà giàu như Hàn Phá”.

“Đó là điều đương nhiên, anh Tô Thần xuất sắc nhất. Chúng em kính anh một ly”.

...

Mọi người lần lượt chúc rượu.

Tô Thần uống hơi nhiều, cả người đã cảm thấy hơi lâng lâng: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến, thành tựu của Tô Thần cháu hôm nay không thể thiếu được sự bồi dưỡng của bà nội, cháu kính bà một ly”.

Bà cụ Tô rất phấn chấn, vui mừng uống một hớp rượu, cười vui vẻ nói: “Tốt, tốt lắm. Tô Thần có thể có thành tựu lớn như thế này cũng nhờ nỗ lực của bản thân. Bây giờ nhà họ Tô chúng ta có niềm vui lớn, cháu xuất sắc như thế, nhà họ Tô sau này có người thừa kế rồi. Tương lai nhà họ Tô bà giao lại cho cháu cũng có thể yên tâm được rồi”.

Lời nói này đã làm tấ cả mọi người đều kinh ngạc.

Theo ý của bà cụ Tô, rõ ràng đã muốn giao cả nhà họ Tô cho Tô Thần.

Bà cụ Tô muốn bồi dưỡng Tô Thần trở thành người thừa kế.

Câu nói này đã khiến mọi người rất kinh ngạc.

Phải biết rằng, năm đó trước khi ông cụ Tô qua đời không lâu mới quyết định cho bà cụ Tô nắm quyền.

Bây giờ bà cụ Tô vẫn còn khỏe mạnh, tự nhiên lại muốn xác định người thừa kế?

Có thể thấy bà cụ Tô rất coi trọng Tô Thần.

Trái lại Tô Thần cực kì vui vẻ: “Cảm ơn bà đã đề bạt cháu, Tô Thần nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của bà, nỗ lực trưởng thành, tương lai sẽ tiến xa hơn nữa”.

Bà cụ Tô rất hài lòng: “Tốt lắm, bảy ngày sau là ngày ra mắt sản phẩm mới của dự án y học thảo dược của chúng ta, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Sau ngày công bố, tất cả số tiền đầu tư của nhà Tô chúng ta sẽ thu về gấp trăm gấp mười lần trăm lần. Tương lai sẽ càng thuận lợi hơn nữa”.

Mọi người lần lượt chúc mừng.

Bữa tiệc rượu cũng đi đến hồi kết.

Lúc này Tô Toàn nói một câu: “Mẹ, nhà họ Tô chúng ta đã tổ chức nhiều buổi tụ họp gia tộc, nhưng cả nhà ba người nhà Tô Duệ Hân lại không đến góp vui. Thái độ như vậy rất không tốt”.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người nhao nhao lên tiếng quở trách Tô Duệ Hân, càng nói càng khó nghe, câu gì cũng nói ra được.

“Tô Duệ Hân thì lợi hại rồi, ôm lấy đùi của anh Lăng, dễ dàng chiếm bệnh viện Bình An làm của riêng. Từ đó tới nay rất ít khi tham gia buổi tụ họp của gia tộc. Đại khái là cảm thấy bản thân bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, nên không cần gia tộc nữa”.

“Ngày trước cô ta sinh ra và lớn lên ở nhà họ Tô, từ bé đến lớn ăn uống đều do nhà họ Tô chu cấp. Hiện giờ cô ta có chút thành tựu liền bắt đầu rời bỏ nhà họ Tô. Đúng là vong ân bội nghĩa”.

“Đâu chỉ là vong ân bội nghĩa, rõ ràng là vô liêm sỉ. Trước đây Lăng Khôi ra ngoài tìm tình nhân thì đã đành, bây giờ Tô Duệ Hân vì muốn dựa dẫm kẻ có tiền cũng trở thành tình nhân của người khác, mặt mũi nhà họ Tô chúng ta đều bị đôi nam nữ chó má này làm mất sạch rồi”.

“Bà, với loại người như Duệ Hân, không phạt không được. Nếu không, mỗi người nhà họ Tô chúng ta nếu bám theo kẻ có tiền đều bỏ nhà họ Tô đi mất. Như vậy không phải sẽ phá hỏng hết cả nề nếp gia đình hay sao?”

...

Sắc mặt bà cụ Tô tối sầm lại, nói với vẻ sâu xa: “Điều các cháu nói bà sẽ suy nghĩ. Đợi buổi ra mắt sản phẩm của chúng ta kết thúc, bà sẽ gọi Tô Duệ Hân tới đây, đến lúc đó mọi người có thể trước mặt nó nói gì thì nói, muốn góp ý gì thì góp ý”.

Tâm trạng của mọi người lúc này mới tốt hơn.

Buổi tiệc kết thúc, Tô Thần đích thân đưa bà cụ Tô về phòng, chủ động đưa cho bà cụ Tô trà giải rượu, sau đó nói: “Bà à, vấn đề vay tiền của Tô Duệ Hân lần trước đã được giải quyết rồi”.

Bà cụ Tô thắc mắc: “Ai cho nó tiền?”

Tô Thần nói: “Là Trần Lâm. Lúc trước cháu đưa cho Lý Long mấy triệu tệ, để Ngân hàng Hoa Hồng cắt khoản vay của bệnh viện Bình An. Nhưng sau khi Trần Lâm ra mặt, khiến Ngân hàng Hoa Hồng phá sản, còn bảo Lý Long đích thân tự mình đưa năm mươi triệu tệ cho Tô Duệ Hân. Quan trọng hơn là, cậu Lăng lại thông qua mối quan hệ của mình để Công đoàn Trung Hải cấp giấy phép tài chính cho Trần Lâm, Trần Lâm mở cửa ngân hàng Lâm Thị, cho bệnh viện Bình An vay ba trăm triệu tệ không lấy lãi, bây giờ trong sổ sách của bệnh viện Bình An có ít nhất ba trăm năm mươi triệu tệ tiền mặt. Đã vượt xa số tiền dự trữ của một bệnh viện hạng hai”.

Sổ sách của một bệnh viện hạng hai có nhiều tiền như thế, quả là không hề bình thường chút nào.

Nụ cười trên mặt của bà cụ Tô dần tắt: “Chỉ là một bệnh viện Bình An thôi mà, là sản nghiệp mà nhà họ Tô chúng ta không cần đến. Nay tự nhiên lại được nó làm đâu ra đấy, ngược lại bà lại coi thường nó”.

Tô Thần nói: “Điều cháu ngạc nhiên là em Hân đã có mặt trong buổi bán đấu giá đất ở quận Ngô Giang. Cháu đã quan sát biểu hiện của nó, có vẻ như nó còn muốn lấy mảnh đất này”.

Bà cụ Tô cười nhạt nói: “Gần đây Duệ Hân hơi bành trướng rồi. Dựa vào cái bệnh viện Bình An giẻ rách đó của nó mà cũng muốn tham dự cuộc bán đấu giá đất ở Ngô Giang sao? Nó đánh giá cao bản thân quá rồi nhỉ. Ngay cả nhà họ Tô chúng ta còn không đấu giá được. Nó là cái thá gì chứ?”

Tô Thần phụ họa theo: “Bà nói đúng lắm ạ, cháu cũng nghĩ như vậy. Lần này nhà họ Tô dốc toàn lực mà còn không đủ để giành lấy mảnh đất kia. Cuối cùng lại rơi vào tay của gia tộc Hàn Thị. Điều cháu lo lắng là cậu Lăng sau lưng em gái Hân sẽ không vì nó mà có mưu đồ giành mảnh đất này chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc