Trần Lâm đưa tay chỉ Lăng Khôi và nói: "Đây là cậu Lăng. Lần này có thắng lợi hay không có liên quan đến lợi ích và thể diện của cậu Lăng, cậu đừng làm cậu Lăng thấy vọng, cũng đừng khiến tôi phải khó xử”.
Tỉnh Thượng Xuân chắp tay cung kính cúi chào Lăng Khôi, sau đó nói: "Tỉnh Thượng Xuân nhất định không phụ sự kỳ vọng của cậu Lăng, càng không để sếp Trần phải khó xử”.
Lăng Khôi gật đầu: "Anh giỏi nhất ở điểm gì?”
Tỉnh Thượng Xuân nói: "Giỏi nhất về đánh đòn bằng chân, tôi dùng một chân có thể đá chết một con trâu”.
Phép ẩn dụ này đã rất đáng sợ rồi.
Lăng Khôi hỏi lại: "Trần Tử Long giỏi nhất cái gì?”
Tỉnh Thượng Xuân nói: "Tôi chưa đấu với ông ta, nhưng tôi đã xem trận đấu của ông ta. Ông ta giỏi về sử dụng tay và quyền thuật”.
Lăng Khôi nói: "Những người giỏi dùng chân thì chưa chắc đã thông thạo về nắm đấm, còn những người giỏi dùng tay và quyền thuật thì chưa chắc đã không giỏi dùng chân. Anh đừng vội vàng xuất chiêu, càng không được để lộ ngón nghề của mình”.
Tỉnh Thượng Xuân hơi bất bình: "Tôi là võ sĩ bạch kim đã chiến đấu lâu năm trên chiến trường, còn hiểu biết về chiến trường hơn cậu Lăng, mong cậu Lăng cứ tin tưởng ở tôi là được”.
Mặc dù Trần Lâm cảm thấy những gì hắn nói không được thỏa đáng cho lắm nhưng cũng không nói nhiều. Đẳng cấp của võ sĩ bạch kim vốn đã rất cao, mặc dù Trần Lâm là ông chủ của Boxing Ngô Lâm, nhưng cũng phải nhún nhường Tỉnh Thượng Xuân vài phần.
Lăng Khôi thở dài, uống một tách trà và không nói gì nữa.
Tỉnh Thượng Xuân lại càng không vui, vẻ mặt tức giận bỏ đi.
Vừa bước tới cửa, hắn đã nghe thấy Lăng Khôi thở dài trong phòng: “Trần Lâm, Tỉnh Thượng Xuân thua chắc rồi!”
"Tôi sẽ không thua. Anh cũng xem thường người quá đáng rồi đấy. Cứ chờ mà xem”, Tỉnh Thượng Xuân ném lại một câu rồi hùng hổ rời đi.
Trần Lâm đầy vẻ ngượng ngùng: "Cậu Lăng, thực sự ngại quá. Kiểu người thô lỗ như Tỉnh Thượng Xuân nói chuyện hơi bốc đồng, cộng với việc địa vị thân phận cậu ta không tầm thường nên tôi cũng không tiện nói gì nhiều”.
Lăng Khôi lắc đầu: "Chuyện này không trách ông, là tâm thái của chính bản thân anh ta không tốt thôi. Cuộc chiến tiếp theo chắc chắn thua rồi”.
“Không phải chứ?”, Trần Lâm rất ngạc nhiên: “Mặc dù tỷ lệ chiến thắng của cậu ta tương đối thấp. Tuy nhiên, chiến trường biến hóa khôn lường, chưa chắc cậu ta đã hết hi vọng”.
“Anh ta có thể đấu được tám chiêu với Trần Tử Long xem như là mạng lớn lắm rồi”, Lăng Khôi chậm rãi nói.
Lúc này, những tiếng hét chói tai vang lên từ đấu trường quyền anh.
Hai võ sĩ mạnh mẽ lần lượt lên sàn đấu. Giữa những tiếng hò reo, họ tiến đến chính giữa sàn đấu.
Người chủ trì trận đấu quyền anh này không ai khác chính là Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh mặc một chiếc quần tây đen bó sát và một chiếc áo sơ mi trắng bán trong suốt để lộ phần vai, tác phong chuyên nghiệp. Cô ta giới thiệu sơ qua về đời sống của hai bên. Cuối cùng, cô ta nói: "Trận đấu quyền anh bạch kim rất được mong đợi cuối cùng cũng sắp bắt đầu. Đây là trận quyền anh bạch kim thứ sáu trong năm nay. Hai bên đều là võ sĩ bạch kim hai sao. Kết quả sẽ thế nào đây? Chúng ta hãy cùng chờ xem nhé!"
"Bắt đầu!”
Nói xong, Lý Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi sàn đấu.
Trên sân khấu, chỉ còn lại Trần Tử Long và Tỉnh Thượng Xuân.
Trần Tử Long lạnh lùng nói: "Tỉnh Thượng Xuân, cậu chẳng qua chỉ là một võ sĩ bạch kim rác rưởi mới thăng cấp, hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, hãy đầu hàng luôn đi”.
Tỉnh Thượng Xuân lạnh lùng nói: "Loại kiêu ngạo ngu dốt, đừng tưởng rằng mình thành danh đã lâu là có thể tỏ vẻ. Tầm này đang là thiên hạ của thanh niên, hôm nay tôi sẽ ở đây đánh cho ông sấp mặt”.
Nói xong, Tỉnh Thượng Xuân nhanh chóng lao về phía trước, dùng chân đá một cước, sau đó quét chân, tốc độ tấn công cực nhanh.
Còn Trần Tử Long cứ đứng yên tại chỗ, tránh mọi đòn tấn công của Tỉnh Thượng Xuân.
Bóng hai bên giao chiến, hào khí ngút trời.
Phải nói rằng đôi chân của Tỉnh Thượng Xuân quả thực rất tốt, hắn đã giành được sự cổ vũ đồng lòng của hầu hết mọi người trong và ngoài sân.
"Tỉnh Thượng Xuân không hổ danh là một võ sĩ bạch kim mới. Kiểu ra đòn chân này rất ngầu, chỉ cần bị quẹt trúng một đòn thì không chết cũng sẽ bị thương”.
"Công kích mạnh mẽ như vậy, liên tục như vậy. Mặc dù Trần Tử Long nổi danh từ lâu, nhưng tôi cảm thấy ông ấy rất khó để né tránh tất cả chúng, đây chính là viễn cảnh chuẩn bị thua đây mà!”
"Trần Tử Long không nên cứ phòng thủ mãi như vậy, vì điều này sẽ làm mất đi cơ hội. Tôi nghĩ cơ hội chiến thắng của Trần Tử Long đã không còn lớn nữa”.
"…"
Mọi người đều nghĩ Trần Tử Long sẽ thua.
Kết quả là khi Tỉnh Thượng Xuân thực hiện đến chiêu thức thứ năm, Trần Tử Long bất ngờ nói: "Quyền chân chỉ là bề nổi", rồi dùng tay phải đỡ một cú đá, đầu gối chặn một cú quét”.
Lúc này, Lăng Khôi trong phòng VIP vừa uống xong ngụm trà cuối cùng, đứng dậy rời đi: "Mới có năm chiêu đã thua rồi”.
Lăng Khôi bỏ lại câu nói rồi đi thẳng.
Vẻ mặt Trần Lâm đầy xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía sàn thi đấu và lẩm bẩm: "Bây giờ đòn tấn công của Tỉnh Thượng Xuân rất dữ dội và đang dẫn trước. Làm sao cậu ta có thể thua được?”
Trần Lâm không thể hiểu được.
Đúng lúc đó.
"Không ổn!”
Tỉnh Thượng Xuân trên võ đài hét lên, mơ hồ cảm thấy không được ổn nên đang định rút lui về phía sau.
“Muộn rồi”, Trần Tử Long lao ra như một con hổ, dùng tay phải khóa cổ họng và trực tiếp bóp chặt họng Tỉnh Thượng Xuân.
Khóa cổ họng.
"Rắc rắc!”
Yết hầu ngay lập tức bị nghiền nát, toàn thân hắn bị Trần Tử Long đè luôn xuống đất.
Hắn nôn ra máu tươi, hơi thở thoi thóp.
“Chà, chỉ cần năm chiêu đã quyết định thắng thua, Trần Tử Long thắng”, giọng của Lý Tinh Tinh vang vọng khắp khán đài.
Trần Lâm hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: "Mới được năm chiêu mà đã thua rồi? Cậu Lăng quả đúng là liệu sự như thần!”
Từ khi Lăng Khôi đứng dậy và rời đi, cho đến khi Tỉnh Thượng Xuân bị đánh bại cũng chỉ mất hai hoặc ba nhịp thở mà thôi.
Khi Trần Lâm chạy ra khỏi phòng đuổi theo thì đã thấy Lăng Khôi đi rất xa rồi.
Người thanh niên này rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Tại sao chuyện như vậy cũng có thể dự đoán được?
Trần Lâm nhất thời chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: "Việc đã thất bại, mảnh đất này cũng phải dâng tay nhường lại cho người ta rồi. Trần Lâm mình cuối cùng vẫn làm cho cậu Lăng phải thất vọng. Vừa rồi cậu Lăng rời đi trước như vậy chắc là rất thất vọng về mình. Haizz”.