Anh rời khỏi phòng làm việc với tâm trạng thất vọng nặng nề. Vừa ra khỏi phòng làm việc, lại nghe thấy những lời mắng nhiếc đồ cặn bã không ngừng vang lên của nhân viên bên ngoài.
“Két”.
Ngô Giai Giai đột ngột mở cửa phòng làm việc ra, ánh mắt lạnh lùng sắc bén liếc một vòng.
Ánh mắt hướng đến đâu, mọi người lập tức im lặng đến đó.
Quét qua một vòng, tất cả đều im bặt.
Không ai dám nói thêm câu nào.
Cực kì bá đạo.
Lăng Khôi cũng thấy hơi khâm phục người phụ nữ này.
Thủ tục hoàn thành, Lăng Khôi nhận đồng phục công vụ đặc biệt, sau khi mặc vào liền tới phòng bảo vệ ở tầng một.
Phòng bảo vệ rất rộng, bên trong có ba người bảo vệ khác. Còn có hai kỹ sư lắp đặt mạng. Còn công việc phụ trách theo dõi toàn bộ hệ thống camera của bệnh viện thuộc về nhân viên kỹ thuật.
Lăng Khôi vừa mới bước vào, năm người đồng thời quay ra quan sát anh.
Lăng Khôi sững sờ: “Mặc dù tôi là bảo vệ mới tới nhưng mọi người cũng không cần phải nhiệt tình hoan nghênh tôi như vậy chứ”.
Lúc này, năm người liền đồng thời giơ ngón cái lên với Lăng Khôi.
“Người anh em, anh thật giỏi. Dám vượt quá giới hạn với Ngô Giai Giai trong phòng làm việc của người ta. Hơn nữa Ngô Giai Giai còn phê duyệt cho anh”, một thanh niên hơn hai mươi tuổi khoác lên vai Lăng Khôi: “Cô ấy là nữ ma đầu mà ai gặp cũng phải sợ của bệnh viện chúng ta. Mặc dù cô ấy mới đến đây không lâu nhưng tất cả các bác sĩ của các khoa đều rất sợ cô ấy. Tôi đến viện này sắp được một tháng rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy có người dám làm vậy với cô ấy. Anh coi như đã giúp chúng tôi trút giận một phen rồi đấy”.
Lăng Khôi yên lặng mỉm cười, sắc mặt co rút lại, anh tám chuyện với mọi người một lúc, lúc này mới hiểu đại khái về đồng nghiệp của mình.
Người vừa khoác vai anh lúc nãy tên Lý Kiến, là lính giải ngũ, vừa trẻ lại đẹp trai, rất nhanh đã xin được việc.
Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, Lăng Khôi được sắp xếp trực ca cùng Lý Kiến.
Lăng Khôi đến bệnh viện Bình An rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tìm hiểu về một góc độ khác của bệnh viện Bình An.
Bệnh viện được mở rộng lớn hơn trước rất nhiều.
Xem ra Tô Duệ Hân cực kì có dã tâm đối với tương lai của bệnh viện Bình An này, cô muốn tham gia vào cuộc bình chọn bệnh viện hạng nhất. Bệnh viện Bình An đã dừng lại ở thứ hạng số hai rất nhiều năm nay rồi. Thời gian hoạt động cũng vừa đủ, chỉ cần thỏa mãn điều kiện của hạng hai thì sẽ có khả năng được bầu chọn.
Nhưng độ khó cũng rất lớn. Thị trấn Hoa Hồng không phải là một trấn nhỏ bình thường, nơi đây chứa bốn đến năm trăm nghìn nhân khẩu, gồm hai bệnh viện hạng hai. Bệnh viện Bình An muốn tham gia bình chọn thật không dễ dàng chút nào.
“Anh Lăng, nghe nói anh là chồng của tổng giám đốc chúng ta. Còn cắm sừng cho tổng giám đốc nữa?”, Lý Kiến và Lăng Khôi cùng làm ca chiều, cậu ta cảm thấy Lăng Khôi rất dễ tính nên tò mò hỏi một câu.
Lăng Khôi cực kỳ lúng túng.
Tên tuổi của anh ở bên ngoài lớn như vậy sao?
Lý Kiến nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói anh ngầu quá. Bình thường sếp Tô rất hà khắc với chúng tôi, thủ đoạn mềm dẻo, hoàn toàn không kém Ngô Giai Giai. Không ngờ cũng bị anh thuần phục đâu ra đấy”.
Lăng Khôi xấu hổ toát mồ hôi.
Người anh em nói sai rồi, là tôi phải ngoan ngoãn phục tùng trước vợ tôi đấy!
Có điều loại chuyện này Lăng Khôi sao có thể nói ra được, lúc này anh khẽ ho vài tiếng: “Cũng tạm thôi”.
Cuộc tuần tra kết thúc, hai người Lăng Khôi quay về ngồi vào trong bốt bảo vệ trước cửa lớn.
Bốt bảo vệ rộng khoảng mười mét vuông, còn được trang bị điều hòa.
Nhiệm vụ của bọn họ là ở đây trông coi.
Sắp đến giờ tan tầm buổi trưa, một người thanh niên cường tráng mặc đồng phục công vụ đặc biệt từ xa bước tới.
Lý Kiến như thể nhìn thấy một thứ rất đáng sợ, vội lay Lăng Khôi đứng dậy: “Anh Lăng, mau đứng lên đi. Đội trưởng đội bảo vệ Ngô Lỗi của bệnh viện chúng ta tới rồi. Nghe nói anh ta là lính đặc chủng đã giải ngũ, còn là người yêu cũ của Ngô Giai Giai. Cực kì ngang ngược hống hách, tuyệt đối đừng để anh ta bắt được điểm yếu”.
Ngô Lỗi vừa bước vào, Lý Kiến vội vã chào hỏi: “Chào anh Lỗi”.
Lăng Khôi đứng bên cạnh không nói gì.
Ngô Lỗi liếc xéo Lăng Khôi, không vui nói: “Cậu không gọi anh Lỗi sao?”
Lăng Khôi dửng dưng nói: “Tôi không thích gọi người khác là anh”.
Lăng Khôi nói sự thật, trên đời này, không có vài người được Lăng Khôi gọi một tiếng anh.
Ngô Lỗi là cái thá gì chứ?
Ngô Lỗi lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nói: “Cậu chính là gã đàn ông cặn bã Lăng Khôi mới đến đúng không?”
Lăng Khôi hơi cau mày, không nói gì.
Ngô Lỗi tiếp tục nói: “Cậu mới đến đây ngày đầu tiên mà đã dám cả gan làm chuyện đó với Giai Giai trong phòng làm việc. Gan cũng không nhỏ nhỉ. Đừng cho rằng cậu là chồng của sếp Tô là có thể vênh váo. Nói cho cùng, cậu chẳng qua cũng chỉ là một kẻ rác rưởi ăn bám phụ nữ thôi. Lần này tôi bỏ qua cho cậu, sau này làm cấp dưới của tôi thì phải tuân theo quy tắc của tôi. Nếu không, tôi tát cậu cũng không ai dám nói gì”.
Dứt lời, Ngô Lỗi hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Lý Kiến thở phào nhẹ nhõm: “Cái đồ thích thể hiện cuối cùng cũng đi rồi. Anh Lăng đừng để ý làm gì, anh ta là kiểu người như vậy đấy”.
Lăng Khôi khẽ cười: “Không sao, tôi không để ý tiếng chó sủa đâu”.
Mười hai giờ là giờ tan làm.
Rất nhiều bác sĩ và điều dưỡng thay quần áo đi ra ngoài, cũng nhiều người gọi đồ ăn bên ngoài. Cổng lớn của bệnh viện bỗng nhiên có rất nhiều dòng người qua lại.
Lăng Khôi đứng trước cổng lớn bệnh viện ngó đông ngó tây.
“Anh Lăng, tôi đặt đồ ăn cho anh rồi. Anh còn ngó nghiêng gì thế?”, Lý Kiến xách hai suất đồ ăn ngoài tiến vào.
“Cậu ăn trước đi”, Lăng Khôi còn muốn đợi vợ anh tan làm. Đang suy xét xem có phải vợ anh đã bớt tức giận rồi hay không, anh cũng nên đi giải thích một chút.
Gần đến mười hai giờ rưỡi, con ngươi Lăng Khôi lóe sáng.
Quả nhiên anh đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc từ trong đi ra.
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đi cùng nhau, cười nói vui vẻ.
Hai người đều mặc áo trắng, Tô Duệ Hân mặc váy đen, Ngô Giai Giai mặc váy trắng, hai người phụ nữ đứng cạnh nhau đã thu hút không ít ánh nhìn.
Lăng Khôi vội vã chạy cong mông đuổi theo, nịnh bợ nói: “Vợ à, em tan làm rồi sao?”