CHIẾN THẦN PHỤC THÙ

Mọi người lần lượt dẫn cô gái đi cùng mình đứng dậy rời đi, chỉ là ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Duệ Hân. So với người phụ nữ đi bên cạnh mình thì Tô Duệ Hân cứ như tiên nữ trên trời.

Khác nhau một trời một vực.

Nhưng hết cách rồi, đồ tốt luôn phải để đại ca thưởng thức trước, họ cũng chỉ đứng từ xa mà ngưỡng mộ và đố kỵ thôi.

Lưu Giang định dìu Tô Duệ Hân rời đi.

Lúc này cửa phòng VIP bỗng bị đẩy ra, Trần Côn dẫn đám người đi vào: “Đại sư huynh, Tô Duệ Hân là vợ chưa cưới của em, xin đại sư huynh giơ cao đánh khẽ”.

Vừa bước vào, Trần Côn đã thấy Tô Duệ Hân say khướt lấy tay đỡ trán, anh ta thầm nghĩ lát nữa đưa Tô Duệ Hân về, tối nay sẽ được hưởng thụ.

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Mọi người vốn dĩ định đi về cũng dừng lại.

Người này định khoe mẽ sao?

Dám giành người trên tay Lưu Giang?

Chương Đầu lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cậu Trần Côn à. Có phải cậu uống nhiều rồi không mà lại dám giành người với đại ca?”

Trần Côn rất sợ nhưng vẫn cứng đầu nói: “Sư huynh Chương Đầu, Tô Duệ Hân quả thật là vợ chưa cưới của em, đám bạn học đằng sau em này có thể làm chứng. Nếu đại sư huynh thích phụ nữ thì em có thể sắp xếp cho anh ấy”.

Hạ Xuân Lợi vội nịnh nọt: “Anh Côn nói đúng, chúng tôi có thể làm chứng”.

Chương Đầu bật cười nói: “Trần Côn, ngay cả Trần Bưu – bố của cậu cũng phải gọi một tiếng anh Giang khi gặp anh ấy, cậu là cái thá gì? Cũng xứng giành người với anh Giang à?”

Trần Côn rụt người lại nhưng nhìn Tô Duệ Hân sắc mặt đỏ ửng càng quyến rũ hơn, anh ta nhất thời bị lợi ích che mờ mắt nói: “Đại sư huynh hãy nể mặt em, sau này em nhất định sẽ tạ ơn”.

“Bụp!”

Chương Đầu đấm mạnh vào mặt Trần Côn: “Dù bố cậu đến đây đi chăng nữa cũng không dám bảo anh Giang nể mặt ông ta. Cậu? Cùng lắm chỉ là một thằng công tử bột rác rưởi dựa vào chút quan hệ của bố cậu mới có thể gia nhập vào phòng tập Boxing Trần Thị mà thôi. Cậu có tin bây giờ tôi đánh cho cậu tàn phế luôn không?”

Giọng nói lạnh băng như con dao sắc nhọn đâm vào lòng Trần Côn.

Lúc này anh ta bỗng nhận ra mình chẳng còn chút thể diện.

Khí chất lạnh lùng như muốn giết người của Chương Đầu làm anh ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Nhưng anh ta rất muốn chiếm được Tô Duệ Hân.

Thèm muốn đến sắp phát điên luôn rồi.

“Đại sư huynh, anh hãy niệm tình anh em của chúng ta mà cho em chút thể diện, trả vợ chưa cưới của em cho em đi”, Trần Côn quỳ xuống lớn tiếng cầu xin.

Vì để có được cơ thể của một người phụ nữ mà vứt bỏ cả tôn nghiêm.

Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông như vậy.

Trần Côn không phải là người đầu tiên, cũng chẳng phải là người cuối cùng.

Hơn nữa đàn ông càng “lợi hại” thì càng muốn có được phụ nữ mà mình không thể chiếm được. Từng có biết bao ông lớn ở giang hồ trở mặt, ra tay đánh nhau chỉ để giành một cô gái bao.

Các hoàng tộc trong lịch sử đều trở mặt thành kẻ thù chỉ vì tranh giành một người phụ nữ.

Đàn ông giỏi đi chinh phục thế giới, còn phụ nữ giỏi lại đi chinh phục những gã đàn ông đã chinh phục thế giới đó.

Chỉ vua mới có khả năng đứng ở vị trí trên cao, xem thường mọi người như con kiến.

“Cái thằng khốn kiếp!”

Một tiếng gầm lạnh lùng vang lên bên ngoài cửa.

Ngay sau đó, một gã đàn ông trung niên cầm một sợi dây bước vào quất mạnh lên người Trần Côn: “Cái thứ rác rưởi vô dụng mày lại đi đắc tội với Lưu Giang chỉ vì một người phụ nữ. Dù mày có muốn chết cũng đừng kéo theo bố mày chứ? Đừng nói là vợ chưa cưới, dù có là vợ đã cưới vào cửa rồi, nếu có thể được Lưu Giang ưng thuận, đó cũng là phúc đức của mày. Mày đúng là có phúc không biết hưởng, tao không đánh chết mày không được”.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều ngơ ngác.

Bố của Trần Côn chẳng phải là Trần Bưu sao?

Trần Bưu là ai cơ chứ?

Là người tham gia vào hai giới trắng đen ở quận Khôn Sa, có cùng cấp bậc với Lục Hải Siêu. Nhưng quận Khôn Sa lại gần thành phố hơn, kinh tế cũng phát triển hơn quận Ngô Giang.

Như vậy chắc chắn Trần Bưu có thế lực lớn hơn Lục Hải Siêu nhiều.

Trần Bưu vừa bước vào đầu tiên không phải là nói giúp Trần Côn mà là đánh anh ta một trận.

Cả đám bạn học Hạ Xuân Lợi và Trương Lộ đều trố mắt, càng cảm thấy không thể tin được. Không nói cũng biết Lưu Giang này là người mà ngay cả Trần Bưu cũng không dám đắc tội.

Im lặng!

Im lặng đến đáng sợ!

Chỉ còn lại tiếng roi quất vào người Trần Côn. Một lát sau, Trần Côn bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, ôm đầu đau đớn bật khóc.

Lúc này Trần Bưu mới dừng lại, sau đó đi đến trước mặt Lưu Giang và khom lưng: “Anh Giang, con trai tôi mắc sai lầm đều cho tôi dạy dỗ không đúng, mong anh Giang tha tội”.

Lưu Giang xua tay: “Dẫn cậu ta cút đi, đừng đến quấy rầy tôi”.

Trần Bưu như được ân xá, kính cẩn nói: “Vâng”.

Lúc này, cả người Trương Lộ mềm nhũn, tuyệt vọng nhìn Tô Duệ Hân say khướt. Cô biết đêm nay e là Tô Duệ Hân bị tên Lưu Giang này chà đạp rồi.

Trần Côn và bố anh ta đều cúi đầu quỳ lạy Lưu Giang, vậy còn ai có thể cứu được Tô Duệ Hân đây?

Hạ Xuân Lợi và những người khác cũng rất kinh hãi, họ không ngờ Trần Côn một giây trước còn đang khoác lác trước mặt họ khi đến đây lại thấp hèn chẳng bằng một con chó.

Rốt cuộc Lưu Giang này là thần thánh phương nào vậy?

Họ không còn dám tưởng tượng nữa rồi.

“Mọi người giải tán cả đi, tôi muốn nghỉ ngơi cùng người đẹp, thưởng thức cảnh đẹp, đêm nay hẳn là một đêm vui vẻ”, Lưu Giang vươn tay dìu Tô Duệ Hân, phấn khích không thôi.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Con người quý ở chỗ tự biết mình, sao mà có một số người không biết rõ mình thế nhỉ?”

Giọng nói không lớn nhưng lại xen lẫn ý khinh miệt rõ ràng.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng từ đằng sau đám người từng bước đi vào phòng VIP: “Tay của tôi đã không nhuốm máu nhiều năm, cũng chưa tức giận nhiều năm rồi, nhiều lúc nhân từ và lương thiện của một người cứ bị người khác xem thành một thứ yếu đuối. Nếu đã vậy thì tối nay cứ để Thủy Nguyệt Lâu nhuộm thành màu đỏ đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc