Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ!
Một lúc sau mới vang lên một tiếng thét kinh hãi.
"Làm sao có thể như vậy được chứ? Lưu Sâm là võ sĩ đoạt huy chương vàng, chỉ đứng sau Lưu Giang. Vậy mà lại bị tên này một phát đánh cho tàn phế luôn ư?”
"Quan trọng hơn cả là gã này có thể khiến cả cơ thể của Lưu Sâm bị lún xuống nền đá cẩm thạch. Thủ pháp như vậy, cho dù là võ sĩ bạch kim bình thường cũng không làm được!”
"Lực đấm thật đáng sợ, tôi đã không thể tưởng tượng được nữa rồi”.
"…"
Những đệ tử đi theo Trần Nguyên đều tái mặt, thầm nghĩ cho dù sư phụ Trần Nguyên của họ có ra tay, e rằng cũng không thể làm được như vậy?
Bình thường Trần Nguyên giống như sự tồn tại bất khả xâm phạm trong lòng họ. Nhưng bây giờ, họ đang lo lắng về sức mạnh của sư phụ mình.
Ánh mắt Đoàn Hổ Uy nheo lại: "Thủ pháp tốt lắm, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không thể tin được một cậu nhóc còn trẻ tuổi như vậy có thể đạt tới trình độ này".
Đường Thục Thanh hỏi: "Trình độ gì?”
Đoàn Hổ Uy nói: "Quy tụ sức mạnh từ tám hướng về một điểm”.
Đường Thục Thanh nói: "Quả nhiên là người không tầm thường. Biết bao nhiêu võ sĩ đều không thể đạt được trình độ tập trung lực về một điểm. Tôi có từng nghe ông nội nói là trong số các võ sĩ bạch kim ở Trung Hải, e rằng có rất ít người có thể làm được điều này!”
Đoàn Hổ Uy nghiêm nghị nói: "Rất ít. Ít nhất là tôi cũng không làm được như vậy".
“Ngay cả anh cũng không làm được?”, Đường Thục Thanh hít một hơi. Ánh mắt cô ta nhìn Lăng Khôi đã thay đổi, vẫn là ông nội có mắt nhìn người, chỉ cần nhìn thoáng qua là ông có thể biết được người đàn ông này không tầm thường.
Ngược lại, cô ta luôn nghi ngờ Lăng Khôi. Ngay cả khi lần này cô ta chủ động giúp Lăng Khôi cũng là theo yêu cầu của ông nội, chứ không phải bản thân cô ta thật tâm cho rằng Lăng Khôi là người lợi hại gì.
Cho đến lúc này, Đường Thục Thanh mới đánh giá Lăng Khôi cao hơn.
Nhưng đó chỉ là đánh giá cao hơn một chút mà thôi, một cao thủ như Lăng Khôi cũng không phải quá khác thường đối với nhà họ Đường.
Lăng Khôi thu lòng bàn tay lại và chắp tay ra sau lưng, từ đầu đến cuối không nhìn Lưu Sâm mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên: "Tôi hỏi ông lần cuối cùng, quỳ xuống đất dập đầu lạy quanh hồ cho đến khi trời sáng. Ông có làm hay không?”
Giọng nói lãnh đạm và mang theo sát khí lạnh lẽo.
Trần Nguyên vừa tức giận vừa sợ hãi, nhíu mày nói: "Thật không nhận ra cậu lại giấu tài như vậy. Chẳng trách cậu lại dám ăn nói ngông cuồng trước mặt tôi như thế. Có điều cậu đừng tưởng rằng đánh bại đệ tử Lưu Sâm của tôi thì có thể chống lại được tôi. Tôi là võ sư đã từng trải qua bao trận đánh sinh tử, thực lực của tôi là thứ mà ngay cả nghĩ thôi cậu cũng không dám nghĩ đến đâu”.
Trần Nguyên nói xong liền bước lên phía trước: "Quyết đấu không phải là dựa vào lực lượng lớn hay nhỏ, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là trứng chọi với đá. Lát nữa tôi sẽ khiến cậu phải quỳ xuống trước mặt tôi xin tha nhưng cũng không có ích gì nữa”.
Trên người Trần Nguyên đột nhiên tỏa ra một luồng khí.
Uy lực cú đấm vừa rồi của Lăng Khôi, ông ta đương nhiên nhìn thấy rõ.
Nhưng dù sao Trần Nguyên cũng là người đã từng chiến đấu rất lâu rồi nên biết rất rõ sự sát phạt trên chiến trường là dựa vào kinh nghiệm, ý chí, tâm thế và cả sự may mắn nữa chứ không phải cứ sức mạnh lớn là nhất định giành được chiến thắng. Bao năm nay Trần Nguyên đã trải qua hàng trăm cuộc chiến sinh tử, biết bao trận đấu đều có thể lấy yếu thắng mạnh. Do vậy ông ta rất tự tin đối với thực lực của mình.
Ngay cả khi Lăng Khôi thể hiện sức mạnh phi thường, ông ta cũng tự tin nghênh chiến.
Những đệ tử phía sau ông ta cũng đột nhiên hoàn hồn trở lại và bắt đầu bàn tán.
"Vẫn là sư phụ cao kiến, sát phạt nhau trên chiến trường không phải dựa vào sức mạnh lớn hay nhỏ mà là sự thử thách của sức mạnh tổng hợp. Thằng nhóc này trẻ tuổi như thế, chắc chắn không có kinh nghiệm gì, tất không phải đối thủ của sư phụ”.
"Từ lâu sư phụ đã trải qua nhiều trận đấu, trận nào cũng là trận chiến sinh tử. Các chiêu thức sát phạt được tôi luyện ra không biết mạnh hơn Lưu Sâm biết bao nhiêu lần. Tên nhóc này không biết trời cao đất dày là gì, cứ chờ chết đi”.
Mọi người lần lượt nhếch miệng, chờ đợi sư phụ của mình đập cho Lăng Khôi một trận.
"Cậu nhóc, hãy gục ngã đi!”
Trần Nguyên gầm gừ và hơi nghiêng người về phía trước. Ông ta tiến lên vài bước lao đến người Lăng Khôi, đánh vào ngực Lăng Khôi một đòn nặng nề bằng đầu gối chân phải.
Sức mạnh của đôi chân lớn hơn rất nhiều so với sức mạnh của nắm tay.
Sức mạnh của chiếc chân này nhanh đến chóng mặt, cho dù là đá cẩm thạch dày mấy tấc cũng sẽ bị chiếc chân này nghiền nát.
"Hở?”
Lăng Khôi lắc đầu thương hại, rồi đột nhiên nhấc mạnh chân phải từ dưới lên trên.
Cú nhảy này dường như khuấy động gió, giống như một con thuyền mạnh mẽ lao qua mặt nước, khuấy động một cơn gió mạnh, cắt xuyên màn đêm.
Vừa rồi Trần Nguyên còn rất tự tin với cú đánh đầu gối của mình, nhưng khi cách Lăng Khôi chỉ còn khoảng một mét, ông ta lại cảm thấy dường như đã đến gần với cái chết.
Đây có phải là cảm giác của cái chết?
Làm sao có thể như vậy được?
Trong lòng ông ta đã cảm thấy không ổn, nhưng muốn thu chân lại cũng không còn kịp nữa, đành phải tiếp tục tấn công về phía trước.
"Rầm!”
Các ngón chân của Lăng Khôi di chuyển qua đầu gối của Trần Nguyên, vừa chạm vào đã vỡ vụn.
"Á á!”
Trần Nguyên hét lên và không còn dũng khí để tiếp tục tấn công nữa, ông ta đã sợ đến thất kinh hồn vía, ra sức lùi lại phía sau.
Người thanh niên này thật đáng sợ!
Đầu gối của ông ta có thể làm vỡ gạch đá, có thể uốn cong thanh sắt. Vậy mà bị những ngón chân của Lăng Khôi đập vỡ xương bánh chè?
Thế là cớ làm sao?
Chưa đợi ông ta lùi lại thì chân phải của Lăng Khôi đã táng vào cằm ông ta.
Giống như một cây gậy bóng chày đánh vào quả bóng.
Trần Nguyên bị bắn lên cao mười mét, sau đó đập xuống đất, bất động như cá chết.
Yên lặng, sự yên lặng chết người!
Đây có phải là kết thúc không?
Một cú đạp đã xác định được thắng thua?
"Sao có thể như vậy được? Sư phụ Trần Nguyên là võ sư cấp độ bạch kim mà lại bị Lăng Khôi đánh bại chỉ với một chân ư?”
"Đâu phải chỉ đánh bại thôi đâu, rõ ràng là nghiền nát mà, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp”.
"Cú đá đó đã khuấy động luồng gió mạnh. Đây là một đường quyền cực kỳ đáng sợ, chắc chắn không phải điều mà người thường có thể làm được. Gã thanh niên này có còn là người không?”
“…”
Mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Đoàn Hổ Uy Uy và Đường Thục Thanh cũng không khỏi hít một hơi.