CHIẾN THẦN PHỤC THÙ

Câu nói của Lăng Khôi thu hút ánh mắt của mọi người.

Mọi người phá lên cười khi thấy Lăng Khôi đeo tạp dề đứng bên kia lau bàn.

“Ôi, đây chẳng phải là tên ở rể vô dụng Lăng Khôi sao? Sao cậu lại sa sút đến bước này? Đến khách sạn làm nhân viên lau dọn à? Ha ha ha”.

“Xem ra Tô Duệ Hân không cho cậu ăn bám nữa, cuộc sống của cậu trở nên khó khăn rồi à, làm nhân viên lau dọn có vui không?”

“...”

Advertisement

Tô Thần chống nạng đứng dậy: “Lăng Khôi, cậu đã không còn là người nhà họ Tô nữa rồi nên không có tư cách phát biểu ý kiến về chuyện của nhà họ Tô, cút ra ngoài cho tôi”.

Tô Toàn - bố của Tô Ba cũng hùa theo: “Nhà họ Tô chúng tôi đang bàn chuyện lớn, khi nào mà đến lượt tên vô dụng cậu lên tiếng vậy?”

Lăng Khôi mặc kệ họ cười cợt, anh ném mạnh khăn lau lên bàn, lớn giọng nói: “Lúc đầu dự án nghiên cứu y học thảo dược được một nghiên cứu sinh của trường Đại học Y khoa Trung Hải chiết xuất ra thành phần hóa học từ một loại thảo dược mang tên Hàm Hương có thể chữa trị HIV, là thành tựu quan trọng được ngành y tế phát hiện gần đây. Sau đó nghiên cứu sinh này nộp đơn lên Công đoàn Trung Hải xin tài trợ mở rộng nghiên cứu, đồng thời tiến hành các hoạt động thương mại. Sau khi đánh giá, Công đoàn Trung Hải cho rằng quá trình thương mại hóa khá phức tạp, liên quan đến nhiều lĩnh vực, cần phải có một công ty dược phẩm quy mô lớn tham gia mới có thể thành công. Điều này mới dẫn đến cuộc đấu thầu dành cho các công ty dược phẩm của thành phố Trung Hải”.

“Tuy tập đoàn Tô Thị là tập đoàn dược phẩm toàn diện nhưng vẫn kém hơn nhà họ Hàn cả vạn dặm. Dự án này ban đầu thuộc về nhà họ Hàn nhưng vì lúc ông cụ Tô qua đời có chút quan hệ với Công đoàn Trung Hải, nên Công đoàn Trung Hải mới giao dự án này cho nhà họ Tô. Lại vừa lúc ông cụ Tô qua đời, dự án này bị nhà họ Hàn cướp mất. Bà cụ Tô, bà bảo Tô Thần đi đàm phán, kết quả thất bại, sau đó bà lại bảo vợ tôi đi, vợ tôi khó khăn lắm, năm lần bảy lượt chạy đến biệt thự nhà họ Hàn, cuối cùng cũng làm Hàn Thiên Hào cảm động nên ông ta mới đồng ý ký hợp đồng. Kết quả thì sao? Bà không những không cảm kích vợ tôi mà còn gạt vợ tôi sang một bên, đẩy hết công lao của cô ấy sang cho Tô Thần, bảo Tô Thần đến Công đoàn Trung Hải hoàn thành việc ký hợp đồng lần cuối cùng”.

Lăng Khôi càng nói càng lớn tiếng: “Kết quả Tô Thần bị đánh gãy chân, ném ra khỏi tòa nhà Công đoàn Trung Hải. Các người lại bảo vợ tôi đi đàm phán, bây giờ vợ tôi mang hợp đồng về rồi, các người lại gạt vợ tôi sang một bên, công lao lại thuộc về Tô Thần. Bà cụ Tô, bà làm thế có phải quá thiên vị Tô Thần rồi không?”

Yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ!

Những gì Lăng Khôi nói họ đều biết nhưng chỉ không dám nói ra mà thôi.

Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi, vô cùng cảm động, lần nữa cảm nhận được Lăng Khôi là một người đàn ông chân chính. Mỗi câu, mỗi một chữ anh nói ra đều là tiếng lòng của Tô Duệ Hân.

Cô cũng rất muốn nói mấy lời này nhưng lại không có can đảm để nói.

Tô Thần hoảng loạn nhưng hắn buộc phải bình tĩnh nói: “Nói năng linh tinh, nếu chuyện hợp tác lần này không có tôi đứng sau chỉ bảo, chỉ dựa vào một tổng giám đốc bé nhỏ như Duệ Hân, sao có thể đàm phán được dự án lớn như vậy chứ?”

Bà cụ Tô tức giận đập bàn: “Được lắm, nhà họ Tô nuôi cậu ba năm, không ngờ nuôi phải một tên vô ơn. Tô Thần là phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị, mọi công sức của cấp dưới đều thuộc về nó. Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô Thị, mọi công sức của nhân viên Tô Thị đều thuộc về tôi. Không có tôi và Tô Thần chống đỡ tập đoàn Tô Thị thì các người có thể an nhàn sống qua ngày vậy sao?”

Tô Thần nịnh nọt nói: “Bà nội nói chí phải, nếu không có bà nội và cháu chống đỡ nhà họ Tô thì mấy trăm người nhà họ Tô có thể sống an nhàn sung túc vậy à? Cả nhà Tô Duệ Hân các người có thể có cuộc sống sung túc như hôm nay sao? Còn chưa nói công sức lần này vốn là của tôi, dù có là của Duệ Hân đi nữa, tôi tranh chút công lao của nó thì đã sao chứ? Nếu cậu bất mãn với nhà họ Tô thì có thể dẫn cả nhà Tô Duệ Hân cút khỏi nhà họ Tô!”

“Bốp!”

Lăng Khôi còn chưa nói gì, Chu Lam bỗng bước đến tát anh một bạt tai: “Câm miệng lại cho tao! Mau xin lỗi bà nội!”

“Mẹ, mẹ dừng tay lại!”, Tô Duệ Hân vội vã ngăn Chu Lam lại.

Chu Lam lạnh lùng quát: “Con bị thằng cặn bã này hại chưa đủ thảm sao? Lẽ nào còn muốn vì nó mà bị đuổi khỏi nhà họ Tô à?”

Tô Duệ Hân cắn răng không nói gì.

Thấy Tô Duệ Hân lên tiếng nói giúp mình, Lăng Khôi ít nhiều gì cũng cảm thấy được an ủi. Lúc này anh lắc đầu xoay người rời đi.

Một nhà họ Tô đang yên đang lành như vậy lại bị mây mờ che mắt thành bộ dạng này, đáng tiếc.

“Khốn nạn, mày đứng lại cho tao”, Chu Lam nhanh chóng đuổi theo nhưng Lăng Khôi đã đi xa rồi, bà ta đành phải quay lại đi đến cạnh bà cụ Tô nói xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi, là con không dạy dỗ nó đàng hoàng, về nhà con sẽ bắt Duệ Hân ly hôn với nó, lập tức kết hôn với Trần Giang”.

Bà cụ Tô nhướng mày cười: “Chu Lam, cô nên biết tôi có thể làm trái với áp lực quy định của gia tộc để chấp nhận đứa con riêng Tô Chính này đã là một ân huệ lớn với nhà cô rồi, trong gia tộc vẫn còn rất nhiều người yêu cầu đuổi các cô đi. Nếu Duệ Hân không thể gả cho Trần Giang thì nó chẳng hề có tác dụng gì với nhà họ Tô cả, tôi cũng chỉ đành thuận theo mọi người. Cô hiểu ý tôi rồi chứ?”

“Con hiểu rồi, mẹ yên tâm. Con dùng mạng sống để đảm bảo, nhất định sẽ bắt Duệ Hân ly hôn để gả cho Trần Giang”, Chu Lam nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong sao có thể tát chết Lăng Khôi.

Bà cụ Tô bưng ly rượu lên, đứng dậy nói: “Một đứa con rể của nhà họ Tô làm trò hề mà thôi, đã khiến các vị cười chê rồi. Tôi kính các vị ly rượu này, mong mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng khởi động dự án này”.

Trời về đêm, gió thổi mát rượi.

Bờ sông Vọng Cổ, Lăng Khôi đứng một mình, hai tay chắp sau lưng nhìn ngắm dòng sông lớn bắt nguồn từ núi Tuyết Long.

Gió nhẹ thoảng qua, người qua đường đốt pháo hoa, huy hoàng như một bài ca.

“Lăng Khôi, tôi xin lỗi”.

Tô Duệ Hân mặc một bộ váy trắng, chậm rãi đi đến: “Mẹ tôi hơi quá đáng với anh, tôi xin lỗi anh”.

Bình luận

Truyện đang đọc