Lăng Khôi lái xe máy đi thẳng về phía nhà hàng Á Vận.
Bây giờ Lăng Khôi chỉ muốn tự tát vào mặt mình một cái, với tình hình thế này thì chắc chắn không có cách nào ở cùng phòng với Tô Duệ Hân được nữa, đành trở về nhà hàng Á Vận thôi.
Lăng Khôi chú ý thấy có một chiếc xe thể thao Lamborghini nãy giờ cứ bám theo đuôi mình.
Lúc gần tới cửa chính nhà hàng Á Vận, xung quanh có rất ít xe cộ qua lại, chiếc xe thể thao Lamborghini liền tăng tốc, sau đó mạnh mẽ cua góc một trăm tám mươi độ tuyệt đẹp, vững vàng đỗ lại đối diện đầu xe máy, chặn mất đường đi.
Dương Nguyệt và Hồ Tịnh bước xuống xe.
Dương Nguyệt bước đến trước mặt Lăng Khôi, đôi mắt đỏ ửng nói: “Lăng Khôi, anh có thể nói cho tôi biết anh ấy ở đâu không?”
Lăng Khôi rút ra một bao thuốc Phù Dung Vương, tự châm lấy một điếu, rít sâu một hơi: “Không biết”.
“Bố tôi hỏi chiến hữu trước đây của anh tôi, bọn họ đều nói anh tôi đã phản quốc. Điều này là thật sao?”, lúc Dương Nguyệt nói ra những lời này, nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.
Hai ngón tay đang kẹp lấy đầu thuốc lá của Lăng Khôi chợt run lên.
Phản quốc?
Advertisement
Nếu như Dương Kiệt phản quốc thì tội phản quốc của bản thân anh còn lớn hơn.
Dương Kiệt đi theo anh chinh chiến suốt mười năm, gót sắt đạp bằng nghìn núi vạn sông, vì tấm quốc huy trên đỉnh đầu mà rơi nước mắt và đổ máu. Trăm ngàn gian khổ, ý chí vẫn hết mực kiên cường. Vì nước vì dân mà không màng tới tính mạng.
Vì xã hội hưng thịnh như bây giờ, máu của bọn họ đã nhuộm khắp núi xanh, vượt thác băng đèo, da ngựa bọc thây.
Bây giờ, người ta lại nói rằng anh phản quốc sao?
Năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha đã hy sinh máu thịt đều thành tội đồ phản quốc?
Trên núi Tuyết Long, Long Nha bị vấy bẩn, thế trận đổi thay.
Anh là chủ soái, tội trạng chồng chất, phải chết bao nhiêu lần cũng sẽ không né tránh.
Bao nhiêu tội trạng cứ để một mình Lăng Khôi tôi gánh chịu.
Dương Kiệt có tội tình gì?
Năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha có tội tình gì?
Tâm trạng của Lăng Khôi thay đổi quá mạnh mẽ, đầu thuốc đã làm phỏng tay mà anh cũng chẳng hề hay biết.
“Lăng Khôi, anh tôi có phải là kẻ phản bội hay không? Nếu như anh biết thì hãy nói cho tôi đi”, Dương Nguyệt hét lên.
Hồ Tịnh cũng không thể đứng yên nhìn được nữa: “Lăng Khôi, nếu như anh biết chuyện gì thì mong anh nói cho Tiểu Nguyệt biết. Bao nhiêu năm nay cô ấy vẫn luôn lẻ loi một mình, không dễ dàng chút nào cả”.
Tay Lăng Khôi bị bỏng nhưng anh vẫn châm thêm một điếu thuốc nữa, anh hít sâu một hơi: “Phải trái đúng sai, đời người tự khắc có phân xử công bằng, người ta dị nghị như nào cũng không thể làm thay đổi tấm lòng của Mộc Thủy. Mộc Thủy là một người tốt”.
Nói xong, Lăng Khôi quay người bước đi, ngay cả xe máy cũng không cần nữa.
Dương Nguyệt chỉ mới mười lăm tuổi, chưa hiểu sự đời, anh không thể nói nội tình trên núi Tuyết Long cho cô ấy biết. Điều này không khác gì làm hại cô ấy.
Bước đi xa lắm rồi mà Lăng Khôi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc đau đớn thảm thương của Dương Nguyệt phía sau lưng.
Trái tim giống như bị dao chém qua, cắt thành trăm nghìn mảnh.
Ba ngày sau, tại biệt thự Vân Đỉnh số chín chín.
Hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Tô, bên trong biệt thự vô cùng náo nhiệt.
Tất cả thành viên nhà họ Tô đều đến chúc thọ bà cụ, rất nhiều doanh nhân ngoài thành phố Trung Hải cũng tới, thậm chí không ít người nhà họ Tô đang định cư ở nước ngoài cũng đã trở về.
Ngoài ra các đối tác hợp tác của nhà họ Tô cũng lần lượt tới chúc thọ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Biệt thự từ trong ra ngoài đỗ chật kín đủ loại xe sang.
Xe cỡ một triệu đều chỉ là hạng thường, xe tốt hơn một chút thì đều tầm hai, ba triệu.
Tô Duệ Hân lái chiếc Magotan màu trắng tới, trông vô cùng bắt mắt.
Tô Duệ Hân và Chu Lam đứng trước cửa xe, đợi Lăng Khôi với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi”, Lăng Khôi đỗ chiếc xe máy đời cũ bên đường, hấp tấp chạy tới.
Không ít người xung quanh đều lần lượt liếc nhìn với ánh mắt chế giễu.
“Tốt xấu gì nhà họ Tô cũng là một gia tộc lớn, vậy mà cũng có người lái xe máy tới chúc thọ bà cụ Tô, thể diện nhà họ Tô đều bị anh ta làm mất sạch rồi”.
“Anh ta là tên chồng vô dụng của Tô Duệ Hân phải không? Đúng là không hiểu nổi ông cụ Lâm bị làm sao mà lại đi gả một nữ thần như Tô Duệ Hân cho tên vô dụng này”.
“...”
Nghe thấy vô số lời bàn tán của đám con cháu nhà họ Tô, sắc mặt Tô Duệ Hân liền đỏ ửng, nhỏ giọng trách móc: “Anh không biết gọi xe tới hay sao mà lại đi lái con xe cũ nát này ra ngoài cho mất mặt”.
Lăng Khôi gãi đầu: “Anh dậy muộn nên sợ tắc đường”.
Nhìn thấy trên quần áo Lăng Khôi đang mặc còn có hai mảnh vá vô cùng bắt mắt, Chu Lam càng tức giận giậm chân: “Lăng Khôi, mày đang cố ý làm cho con gái tao phải mất mặt đúng không? Đây là nơi nào mà mày còn mặc đồ vá tới cơ chứ? Tao thấy mày đừng có vào nữa thì tốt hơn, cút đi cho khuất mắt tao”.
Tô Duệ Hân cũng không biết phải nói gì, cô ngăn Chu Lam lại, hơi khó chịu nói: “Tôi bảo anh mua quà anh đã mua chưa thế?”
Lăng Khôi nói: “Mua rồi”.
Tô Duệ Hân không yên tâm: “Sẽ không mất mặt quá đấy chứ?”
Cô không hi vọng Lăng Khôi có thể tặng món quà tốt gì, chỉ cần không mất mặt là được rồi, ví dụ như mua một món đồ mấy nghìn tệ gì đó.
Lăng Khôi vỗ vỗ ngực: “Sẽ không mất mặt đâu”.
“Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, mau đi vào thôi”, Tô Duệ Hân quay người bước về phía cửa lớn biệt thự. Trong lòng cô hơi hối hận vì đã gọi Lăng Khôi tới.
Mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi tại phòng tiệc bên trong biệt thự.
Vẻ mặt bà cụ Tô ngập tràn sắc xuân, bà ta mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ sẫm, trông vô cùng rực rỡ.
Vô số người lần lượt biếu tặng món quà của họ.
“Chủ tịch Lưu Giang của tập đoàn dược phẩm Lan Hoa Trung Hải tới chúc thọ bà cụ Tô”, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào đại sảnh.
Nam thư ký đi bên cạnh ông ta dâng tặng lên một bức tượng Phật làm bằng vàng ròng, ánh vàng lấp lánh, chói sáng đến mức cứ như có thể làm mù mắt kẻ khác: “Đây là bức tượng mặt Phật cười làm bằng năm lạng vàng ròng nguyên chất, chúc cho bà cụ Tô mãi luôn vui cười”.
Giá thị trường của năm lạng vàng ròng đã là hơn bảy trăm nghìn tệ, thêm cả tiền công làm ra thứ tinh xảo này thì cũng phải bỏ ra gần một triệu tệ.
Dược phẩm Lan Hoa là đối tác hợp tác chiến lược của tập đoàn Tô Thị, nhiều năm hợp tác như vậy, Lưu Giang đương nhiên phải tới đại thọ bảy mươi của bà cụ Tô.
Hơn nữa, bây giờ tập đoàn Tô Thị đã chính thức khởi động dự án nghiên cứu thảo mộc cùng với Đại học Y khoa Trung Hải, tiếng tăm lẫy lừng, tiềm năng tương lai không có giới hạn. Lưu Giang càng cần phải dựa hơi đôi chút.
Bà cụ Tô phất tay ra hiệu cho Hàn Đông nhận quà, vô cùng vui vẻ nói: “Chủ tịch Lưu có lòng quá, mau mau ngồi xuống đi”.
Ngay sau đó, thêm một giọng nói nữa vang lên: “Hiệu trưởng Tôn Bác của Đại học Y khoa Trung Hải tới chúc thọ bà cụ Tô, đặc biệt kính tặng món đồ sứ Thanh Hoa thời Khanh”.
Một chiếc bình sứ thời Khanh, ít nhất cũng có giá vài trăm đến cả triệu.
Bà cụ Tô đứng dậy đáp lễ: “Hiệu trưởng Tôn khách sáo quá, mời ngồi”.
Tiếp theo đó, một số nhân vật có thân phận quan trọng lần lượt tiến vào chúc thọ, không khí ngày càng trở nên náo nhiệt.
Người ngoài tặng quà xong thì tới lượt người nhà họ Tô. Mặc dù đa số đám con cháu nhà họ Tô cũng chẳng giàu có gì, nhưng chuẩn bị quà cáp vẫn rất coi trọng thể diện, bà cụ Tô thấy vậy thì rất vui.
Tô Ba tặng một cặp ngọc như ý Thiên Địa, hàm ý bách niên giai lão, cũng coi như có thành ý.