CHIẾN THẦN PHỤC THÙ

Tô Thần lắc đầu, thở dài nói: “Duệ Hân, gia tộc đối xử với em không tệ, em không nên độc chiếm bệnh viện Bình An bằng cách đó. Em vẫn nghĩ tách khỏi nhà họ Tô thì em có thể làm nên chuyện sao? Ngây thơ quá rồi đó”.

Cả người Tô Duệ Hân run lên gần như sắp bùng nổ vì tức giận.

Mọi chuyện xảy ra với bệnh viện Bình An đều là do nhà họ Tô đứng sau thao túng.

Nhà họ Tô!

Gia tộc của mình không muốn nhìn thấy mình thành công, muốn tự tay đập vỡ mọi thứ của mình.

Trên đời này có gia tộc nào tàn nhẫn vậy không?

Bà nội, bà không thể chấp nhận cháu đến vậy sao?

Tô Duệ Hân khóc không ra nước mắt.

Đúng lúc này, có mấy chiếc xe buýt dừng lại bên đường, sau đó có hơn một trăm người đàn ông vạm vỡ mặc đồ rằn ri bước xuống xe, ai cũng được trang bị thiết bị chống nổ đến tách đám người đang gây náo loạn ra.

Đám người đó khi nhìn thấy đồ rằn ri cũng đồng loạt dừng tay, không dám nói gì.

Hiện trường im phăng phắc.

Không lâu sau, một chiếc Rolls Royce Phantom màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, Lý Mặc trong bộ đồ thường ngày bước xuống xe.

“Chủ tịch tập đoàn Lý Thị tặng một cặp câu đối cho các bác sĩ lương y, cứu chữa bệnh nhân, chúc mừng bệnh viện Bình An mở cửa trở lại”.

Giọng nói không lớn nhưng lời nói chắc nịch làm chấn động hiện trường.

Trước đây, sở dĩ Lý Văn dám cả gan ra tay với bệnh viện Bình An là vì không ai chống lưng cho bệnh viện Bình An. Sở dĩ đám người đến bạo loạn dám ngạo nghễ như vậy cũng là vì bệnh viện Bình An không có thế lực nào đứng đằng sau.

Bây giờ nhà họ Lý - một trong những thành viên của đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải công khai ra mặt cho bệnh viện Bình An.

Thế lực này nặng như núi vậy.

Ai ở hiện trường cũng đều cảm thấy khó thở, nhất là Lý Văn, ông ta mơ hồ cảm thấy hình như mình đã đi sai nước cờ.

Lúc sau, một chiếc xe sang trọng khác xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Hồ Diệu Huy bước xuống xe.

“Chủ tịch tập đoàn Hồ Thị tặng một lá cờ thi đua – y thuật hồi xuân, chúc mừng bệnh viện Bình An mở cửa trở lại”.

Lại là một ông trùm có tầm ảnh hưởng lớn nữa ra mặt cho bệnh viện Bình An.

Không gian yên ắng lạ thường.

Sắc mặt Lý Văn càng khó coi, trong lòng ông ta cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra.

Sau đó ngày càng có nhiều xe hạng sang xuất hiện trước cổng bệnh viện Bình An, từng tiếng chúc mừng vang lên.

“Trần Lâm của tập đoàn Trần Thị ở quận Ngô Giang tặng một tấm bảng – đại y lẫm liệt, chúc mừng bệnh viện Bình An mở cửa lại”.

“Lục Hải Siêu ở quận Ngô Giang tặng một danh sách quà tặng, chúc mừng bệnh viện Bình An mở cửa lại”.



Những người thường ngày được mọi người ngước nhìn lần lượt xuất hiện.

Cảnh tượng làm mọi người kinh hãi như vậy khiến mỗi một người ở đó đều dựng tóc gáy, không thể tin được.

“Chuyện gì thế? Chẳng phải nói bệnh viện Bình An xảy ra vấn đề gì sao? Sao lại có nhiều ông lớn đến chúc mừng thế này?”

“Bình thường chỉ có thể nhìn thấy mấy ông lớn này trên tivi thôi, không ngờ hôm nay toàn bộ đều đến để chúc mừng một bệnh viện Bình An nhỏ xíu này. Thế lực chống lưng của bệnh viện Bình An lớn vậy à?”



Sau khi nghe đến tên của các ông lớn, từng người trong đám người vốn còn đang gây náo loạn đó đều khiếp sợ, số đông đều bỏ chạy mất dép.

Cả người Lý Văn run rẩy, vội vàng hỏi Tô Thần bên cạnh: “Tô Thần, chẳng phải cậu nói bệnh viện Bình An không có ai chống lưng sao? Bây giờ có nhiều ông lớn ra mặt như vậy, tôi sắp tiêu đời rồi!”

Tô Thần cũng mù tịt không biết gì: “Tôi cũng không biết chuyện thế nào nữa đây. Trước đây tôi chỉ nói ông làm xấu mặt lễ khai trương của bệnh viện Bình An một chút thôi, không ngờ ông lại muốn giẫm chết cả bệnh viện, ông cũng tàn nhẫn quá”.

Lúc này một chiếc Mercedes-Benz Maybach chạy đến trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Giang Nhược Ly mặc đồng phục, mang giày cao gót bước xuống. Cô ấy đi đến trước mặt Tô Duệ Hân, cười nói: “Tổng giám đốc Tô, tôi đại diện cho Công đoàn Trung Hải chúc mừng bệnh viện Bình An mở cửa trở lại”.

Cô ấy vừa dứt lời, cả hiện trường như bùng nổ.

Công đoàn Trung Hải đích thân ra mặt chúc mừng bệnh viện Bình An?

Trời ạ!

Công đoàn Trung Hải đấy!

Là nơi mà biết bao nhà giàu hàng đầu có nằm mơ cũng muốn được gia nhập.

Sắc mặt Tô Thần tái xanh, dù là bây giờ nhà họ Tô dựa vào dự án thảo dược mà phát triển cực kỳ hưng thịnh cũng không có tư cách hợp tác với Công đoàn Trung Hải.

Mà bây giờ Công đoàn Trung Hải lại chủ động đến bệnh viện Bình An để chúc mừng.

Thế này thì còn gì nữa?

Lý Văn run rẩy ngồi phịch xuống đất: “Toang rồi!”

Tô Duệ Hân như đi từ địa ngục đến thiên đường, không kịp phản ứng lại: “Thư ký Giang, có phải cô nhầm rồi không?”

Giang Nhược Ly lấy một phần tài liệu ra: “Tôi được anh Lăng nhờ, đây là ý của anh Lăng, không nhầm đâu. Lần này trừ việc đại diện cho Công đoàn Trung Hải đến chúc mừng cô thì cũng đại diện cho Công đoàn Trung Hải đến bàn chuyện hợp tác với cô. Từ nay về sau, bệnh viện Bình An sẽ nhận được đãi ngộ giống với thành viên bình thường của Công đoàn Trung Hải. Bệnh viện sẽ được hợp tác cấp chiến lược với Công đoàn Trung Hải trên các phương diện như thuế, cung ứng tiếp thị, nghiên cứu và phát triển, thương mại, v.v...”

Tô Duệ Hân ngẩn người.

Còn muốn hợp tác phát triển nữa à?

Chỉ có thành viên Công đoàn Trung Hải mới được đối đãi như vậy.

Bệnh viện Bình An có tài đức gì?

Giang Nhược Ly lấy bút ra đưa cho Tô Duệ Hân: “Nếu cô Tô đồng ý hợp tác với Công đoàn Trung Hải thì hãy ký tên vào đây”.

Một lát sau, Tô Duệ Hân mới hoàn hồn lại cầm bút lên ký tên mình vào đó.

Khoảnh khắc ký tên vào hợp đồng, Tô Duệ Hân vẫn chưa dám tin đây là sự thật.

Giang Nhược Ly lấy lại hợp đồng rồi xoay người nhìn Tô Thần: “Chẳng phải các anh chê bệnh viện Bình An không có chống lưng sao? Chẳng phải các anh nghĩ bệnh viện Bình An không ai giúp đỡ thì có thể mặc người khác nhục mạ sao? Vậy thì bây giờ tôi nói cho các anh biết, bắt đầu từ nay, Công đoàn Trung Hải chính là chỗ dựa của bệnh viện Bình An!”

Câu nói của cô ấy cứ như tiếng trống vang dội làm hiện trường bùng nổ.

Sắc mặt Tô Thần trắng bệch, hai chân run rẩy.

Giang Nhược Ly nói tiếp: “Trong mắt anh Lăng, nhà họ Tô cũng chẳng bằng con sâu con kiến”.

Cuối cùng Tô Thần cũng không có can đảm nhìn thẳng vào Giang Nhược Ly, hắn cúi người xuống: “Xin lỗi thư ký Giang”.

“Hừ”.

Giang Nhược Ly lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay sang nhìn Lý Văn: “Còn Lý Văn ông nữa, ở trước mặt Công đoàn Trung Hải, ông chẳng có chút trọng lượng nào, lẽ nào trong lòng ông không biết rõ sao? Bệnh viện Công đoàn Trung Hải giúp đỡ mà ông cũng dám tùy ý làm càn à?”

Bụp!

Lý Văn quỳ xuống nói: “Lý Văn nói năng xằng bậy, thư ký Giang rộng lượng tha thứ, tôi sẽ lập tức đăng bài viết nói sự thật, giải quyết chuyện náo loạn ở bệnh viện!”

Giang Nhược Ly lắc đầu: “Ông nói xin lỗi với tôi cũng vô dụng, đi đến nói trực tiếp với anh Lăng đi”.

Một chiếc Bentley chầm chậm chạy đến dừng lại trước mặt mọi người.

Giang Nhược Ly đi đến cửa sau của xe cúi người nói: “Anh Lăng, anh đến rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc