CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Editor: May

Tuy rằng cô không nói thêm cá gì, nhưng vẫn đủ để anh phát giác được hô hấp của cô nặng nề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cô gái thích cười kia trở nên khó chịu.

Nhắm mắt trầm tư một lát, anh cầm điện thoại gọi cho trợ lý: "Hội nghị buổi sáng ngày mai đẩy trễ một ngày.... Không tại sao, cứ làm theo ý tôi, tất cả hậu quả đều do một mình tôi gánh chịu."

Ngày hôm sau, đúng lúc là chủ nhật.

Tô Cửu Y cảm thấy Thi Ngạo Tước khẳng định không cần mình, tự nhiên cũng không cần chuẩn bị cho anh ăn cái gì, dù sao anh có mỹ nhân làm bạn.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua nói Dạ Hàn mang cô đi giải sầu, Tô Cửu Y liền dậy sớm, cố ý ăn mặc một phen.

Lúc mở tủ quần áo ra chọn lựa quần áo, thấy được túi xách Thi Ngạo Tước mua cho cô ở trong tiệm túi hàng hiệu khi leo núi lần trước.

Cô bình thường không ra khỏi cửa, cho nên túi xách này cũng vẫn nên để lại trong tủ treo quần áo.

Rốt cuộc anh ôm tâm lý gì mua túi xách cho cô....

Tô Cửu Y nghỉ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa, sau khi thu thập xong ra khỏi phòng, ý định đi phòng ăn nhân viên cầm bánh mì và sữa tươi coi như là bữa ăn sáng.

Vốn cho là lúc này ngoại trừ bảo an sẽ không có người rời giường, nhưng lại đụng phải Quyền Tâm chạy bộ sáng sớm trở về.

Hôm nay cô ta mặc một thân vận động rất là tùy tính, tóc cột lên cao cao, cả người đều có tinh thần hơn bình thường rất nhiều.

Tô Cửu Y dựa theo quy củ đứng ở bên tường, đương nhiên là nhường đường cho Quyền Tâm.

"Tại sao cô không về nhà?" Quyền Tâm tò mò quan sát một váy áo của cô, không khỏi cảm thán quả nhiên là người đẹp vì lụa, ngày thường Tô Cửu Y là tồn tại tầm thường, nhưng sau khi thay quần áo, khí chất từ trong ra ngoài liền phát ra.

Tô Cửu Y cũng không có tâm tình trả lời vấn đề của cô ta, nhưng nghĩ đến hôm nay mình còn phải vội vàng đi đến nơi hẹn, cũng không muốn trêu chọc quá nhiều phiền phức.

"Ba mẹ tôi đều không ở thành phố này, cho nên trở về rất làm phiền, quản sự cho phép tôi chủ nhật có thể ở lại nhà họ Thi." Cô trả lời.

"Vậy thì đi chuẩn bị một chút bữa ăn sáng đi, tôi và Tước đi ra ngoài chạy bộ sáng sớm, cũng chưa có ăn cơm." Quyền Tâm tháo khăn trùm đầu trên đầu xuống, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Sau khi nghe được câu này, trong nháy mắt Tô Cửu Y tưởng tượng một màn hình ảnh hai người dắt tay chạy bộ vào sáng sớm, cảm giác mất mác không khỏi xông lên đầu.

Cô nhìn bóng lưng Quyền Tâm, chân mày hơi nhíu lại.

Cô chạy đến phòng bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai sữa tươi, tự mình uống hết một chai trong đó, sau đó sau khi lấy ra bánh mì lúa mạch, vẽ loạn mứt trái cây ở trong bánh m, đặt ở trong bàn ăn bưng ra ngoài.

Trước đây Thích Cảnh Nhân cũng từng nói với cô, nếu như ở nhà họ Thi bị bắt nạt, mình hoàn toàn có thể bãi công sau đó đi tới nhà cô ấy ở, Quyền Tâm không dám làm gì cô, Thi Ngạo Tước càng sẽ không, cho nên bảo Tô Cửu Y lớn mật yên tâm xông về phía trước.

Sau khi trải qua chuyện tối hôm nay, cô cảm thấy mình hoàn toàn không cần thiết phải lại ở lại nhà họ Thi bị khinh bỉ, nếu thời gian dài như vậy anh không cần chiếu cố cô, vậy cô dĩ nhiên là không có giá trị lợi dụng.

Đợi đến khi vụ án cần cô, cô lại đứng ra cũng không phải là không thể được.

Tô Cửu Y bưng khay ăn vào phòng ăn.

Trong phòng ăn rộng rãi trống trải không có người, cô đặt bánh mỳ thoa mứt trái cây và mù tạc ở trong dĩa, sau đó rót sữa tươi ở trong ly bên cạnh.

Bánh mì mứt trái cây và mù tạc, tưởng tượng hương vị kia một chút, cảm giác cũng là rất mỹ diệu tương xứng.

Bất giác, trên mặt Tô Cửu Y thoáng hiện ra nụ cười xấu xa.

Bình luận

Truyện đang đọc