CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Trong lòng bàn tay, đau rát.

Có thể nghĩ được một cái tát vừa rồi mạnh bao nhiêu....

Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Cô và anh bắt đầu, không phải cũng là bởi vì một cái tát ư?

Bởi vì cô đánh lên trên khuôn mặt mà cho tới bây giờ cũng không có ai đụng vào, cho nên anh dây dưa chiếm hữu cô, bởi vì cô không giống người phụ nữ khác, đối nghịch với anh khắp nơi, cho nên anh dùng thủ đoạn cưỡng chế giữ cô ở bên người.

Vốn cho rằng đây là một đoạn hôn nhân hoang đường, nào ngờ, từng bước từng bước đi đến hiện tại, từng chút từng chút khắc sâu ở trong lòng hai bên.

Chưa từng có hiểu lầm, chưa từng có cãi vã, chỉ có thỉnh thoảng náo loạn nhỏ.

Hiện tại nghĩ lại, cuộc sống vẫn rất bình thản.

Cô nhếch môi cười, khom người chui ra từ dưới cánh tay dài của Thi Vực, xoay người ấn mở cửa thang máy, đi vào thang máy, thậm chí ngay cả đầu cô cũng không quay lại một chút, dứt khoát nhấn xuống "7".

Thi Vực vẫn duy trì tư thế cũ, tay chống đỡ ở trên vách tường, khẽ quay đầu, bóng mờ tóc che lên nét mặt của anh, khiến người ta không nhìn ra tâm tình của anh là tốt hay xấu.

Đến khi cửa thang máy khép lại, anh mới giơ khóe môi lên, đưa tay sờ qua vết thương trên mặt, anh cười khẽ.

Anh đứng thẳng người, xoay người đi vào một thang máy khác, không chút do dự, dùng ngón tay suông dài kia nhấn xuống "1".

Hai thang máy, một trên một xuống, mâu thuẫn vì vậy mà sinh ra.

Thang máy của Thẩm Chanh rất nhanh đến tầng 7, cửa thang máy mở rồi đóng, đóng lại mở, cô lại quên đi ra ngoài.

Thư ký cầm một chồng văn kiện đi qua từ nơi không xa, liếc về phương hướng thang máy.

Gặp Thẩm Chanh đứng ở bên trong bần thần, cô ta nhăn lông mày một chút, ôm văn kiện đi qua, trước khi cửa thang máy muốn đóng lại kịp thời đưa tay ngăn cản, “Tổng giám đốc?”

*

”Rất đẹp trai!”

”Anh ta là ai?”

”Không rõ lắm....”

”Có chút quen mặt, không biết đã gặp ở nơi nào.”

”Có phải người phát ngôn công ty mới mời không?”

”Dáng dấp anh ta đẹp trai, nhưng chúng ta cũng không nhận ra, dù là ngôi sao, nổi tiếng như vậy cũng quá kém rồi! Công ty hẳn sẽ không mời loại không nổi danh này....”

”Vậy thì chưa chắc. Nói không chừng công ty vì tiết kiệm tiền vốn, cố ý mời minh tinh nhỏ loại ba này? Tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng cũng dùng khuôn mặt thôi! Thịt tươi mới đó ~~~ “

Sau khi Thi Vực đi ra từ trong thang máy, lập tức dẫn tới một trận xôn xao ầm ĩ.

Mặc kệ lúc nào, khuôn mặt tuấn tú đẹp như thần kia đều chói mắt như vậy, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua sự hiện hữu của anh.

Bởi vì anh mặc đồ bình thường, cho nên không có người liên tưởng anh với Thi Vực - đại Boss của tập đoàn Đế Cảnh.

Đi ra Nam Ngạn Thủ Tịch, anh gọi điện thoại cho Tôn Nham.

”Năm phút sau, tôi muốn nhìn thấy người của chú.”

Giọng điệu lạnh lùng, mang theo bá đạo không thể nghi ngờ.

”Năm phút đồng hồ?” Tôn Nham bị anh cho ba phút đồng hồ mà hoảng hốt, vội dò hỏi chổ của anh: “Ông chủ, vị trí của anh ở đâu?”

”Tự định vị.”

Lạnh lùng quẳng xuống một câu, Thi Vực cúp điện thoại.

Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Tôn Nham sững sờ một chút mới phản ứng kịp, lập tức liên lạc thủ hạ định vị tọa độ của Thi Vực.

Một phút đồng hồ sau, thủ hạ gửi tới bản đồ định vị, trên bản đồ có một chấm đỏ nhỏ, vị trí hiển thị bên cạnh chấm đỏ nhỏ là: Công ty thiết kế đá quý Nam Ngạn Thủ Tịch.

Sau khi xác định được vị trí của Thi Vực, Tôn Nham không dám dừng lại khắc nào, nhanh chóng khởi động xe, đạp xuống chân ga, mau chóng chạy về phía Nam Ngạn.

Cách Nam Ngạn một kilomet, hoàn toàn có thể chạy tới ở trong vòng năm phút, trong lòng anh ta lặng lẽ cầu nguyện, tuyệt đối đừng kẹt xe....

Bình luận

Truyện đang đọc