CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

“Vậy tên thật của anh là gì?”

Điểm này, mới đúng là chuyện Thẩm Chanh muốn biết nhất.

Phượng Cửu Mị mở mắt ra, cúi người chậm rãi tới gần cô, lúc cách mặt của cô còn khoảng hai mươi centimet thì dừng lại, gằn từng chữ một: “Ăn được sủi cảo em đặc biệt gói cho tôi, tôi sẽ nói cho em biết.”

Nói xong, anh ta ngồi thẳng lên, xoay người bước đi ra khỏi phòng sách.

Thẩm Chanh: “....”

Quả nhiên, đối mặt với loại đàn ông không biết xấu hổ này, ấn tượng tốt giữ lại được nhiều nhất chỉ có một phút đồng hồ.

Phượng Cửu Mị ra ngoài đi mua rượu, sau khi Ôn Uyển gói tốt sủi cảo liền gọi cuộc điện thoại cho Thi Vực.

Nghe được Ôn Uyển nói Thẩm Chanh đi nhà bà, hơn nữa Phượng Cửu Mị cũng có ở đó, Thi Vực híp con ngươi nguy hiểm lại.

Sắc mặt của anh lạnh đến cực hạn, không nói một câu, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Ném một đám cấp cao trong phòng họp lại, sải bước đi ra ngoài.

Anh muốn đi đâu, đi làm cái gì, cho tới bây giờ đều không cần nói cho người khác biết, cũng không có ai dám liều lĩnh đi suy đoán.

Thẩm Chanh lại trở về phòng bếp, vốn định gói thêm mấy cái sủi cảo, thật không nghĩ đến, vừa nhón chân lên duỗi tay vào trong tủ quầy, đã bị người một phát kéo vào trong lòng, sau đó ôm chặt.

Động tác này quá mức thô lỗ, đồng thời lại có vài phần bá đạo và cường thế.

Gần như trong nháy mắt ngã vào trong lòng anh, mùi xì gà nhàn nhạt mang theo một cổ mùi thơm ngát độc hữu, nhanh chóng chui vào trong mũi cô.

Đây là hương vị thuộc về anh.

Mỗi một lần, chỉ cần ngửi thấy hương vị này, cô liền sẽ cảm thấy rất yên tâm, cho nên không có giãy dụa.

Nếu như là bình thường, Thi Vực sẽ rất thích bộ dạng ôn nhu ngoan ngoãn của cô, nhưng hiện tại không giống như vậy.

Anh dùng tay nắm lấy bờ vai của cô, quay thân thể của cô lại, một phát nắm cằm của cô nâng lên, để cho cô nhìn thẳng anh.

”Bị người ôm, em không biết phản kháng?”

Anh lạnh lùng mở miệng, con ngươi vốn sắc bén càng thêm nguy hiểm.

”Ưm....”

Cái cằm bị anh bóp vô cùng chặt, Thẩm Chanh hoàn toàn không nói ra lời.

Cô chỉ chỉ bàn tay to bóp cằm cô kia, ý bảo anh buông ra.

Lúc này Thi Vực mới thu liễm vài phần lực đạo, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, trên mặt hình dáng rõ ràng như đao khắc nhuộm lên chút không vui, anh sâu lắng mở miệng: “Đến đây cũng không nói cho anh, hửm?”

”Không phải gửi tin nhắn cho anh rồi ư.”

Trước khi ra ngoài, cô cố ý gửi cho anh một tin nhắn nói cho anh biết, sao hiện tại lại chạy tới hạch hỏi cô không có nói cho anh biết?

Thi Vực híp mắt lại, anh rút một tay về lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, ngón tay suông dài xẹt qua ở trên màn hình, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua trên màn hình.

Nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc đến từ "bà xã", con mắt sắc cực kỳ lạnh mới hòa hoãn vài phần.

Một lần nữa thả điện thoại di động về túi quần trong, anh một phát nắm lấy eo Thẩm Chanh, dùng sức kéo, để toàn bộ thân thể cô áp vào trên người của anh.

Anh cúi đầu, phun toàn bộ hơi thở nóng rực lên trên mặt của cô, sau đó tới gần cô, cắn ở môi cô một cái.

”Ưm!”

Anh cắn cực kỳ nặng, đau đến Thẩm Chanh buồn bực hừ một tiếng.

Giống như là không phục, cô ngẩng đầu cắn trở về, thật không nghĩ đến, vừa mới ngậm đến môi Thi Vực, đã bị anh ngậm chặt ngược lại.

Bàn tay to chạy lên từ hông của cô, chạm vào mềm mại của cô.

”Ưm....”

Thẩm Chanh vội vàng nắm bàn tay không an phận kia, kịp thời ngăn cử động quá mức của anh.

Lúc này Thi Vực mới buông môi cô ra, nguy hiểm đe dọa nhìn cô.

”Trở về lại thu thập em.”

Nói xong, anh buông lỏng cô ra, đưa tay sửa sang lại cổ áo hơi xốc xếch một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc