CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Editor: May

Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích.

Một lát sau, mới cúi người chống đỡ hai tay ở trên bàn làm việc.

Rõ ràng chỉ là một động tác lơ đãng, lại làm cho cô lộ ra vẻ đẹp trưởng thành giỏi giang.

Cô nhếch nhếch môi, “Phần công việc tiếp theo của em là gì?”

Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô, “Phần công việc tiếp theo.... nhìn anh uống cà phê.”

Thẩm Chanh cũng không tức giận, nhàn nhạt hỏi: “Vậy công việc kế tiếp thì sao? Hôm nay đóng dấu, ngày mai kiểm tra con dấu?”

”Ngày mai tiếp tục rót coffee.”

Thi Vực dùng động tác ưu nhã khuấy khuấy cà phê, hương thơm tinh khiết tỏa ra ở trong không gian rộng lớn, càng nồng đậm hơn.

“....”

Thẩm Chanh nhướng mày, trực tiếp cầm một phần văn kiện nào đó trên bàn của anh lên, “Đây mới là chức trách của thư ký.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Nhưng cô vừa đi chưa được vài bước, chợt nghe được giọng nói sâu lắng của Thi Vực: “Phần văn kiện kia, còn thiếu chữ ký. Nhớ ký đó, hửm.”

Thẩm Chanh dừng bước, cúi đầu liếc nhìn văn kiện, lại xoay người đi trở về thả văn kiện lại chỗ cũ.

Nhìn thấy cử động của cô, Thi Vực chỉ tà khí nhếch môi, “Không ký? Vậy ngày mai liền ngoan ngoãn rót coffee.”

“....”

Thẩm Chanh liếc anh một cái, chẳng muốn nói nửa chữ với anh, xoay người đi trở về phòng thư ký.

Nháy mắt liền tới lúc tan việc, bởi vì Thi Vực tạm thời có một cuộc họp, cho nên Thẩm Chanh đi trước.

Lúc chờ ở trước cửa thang máy, đằng sau truyền đến xôn xao ầm ĩ, xoay người nhìn lại.

Thi Vực bị mấy người cấp cao vây quanh đi tới, một tay anh cắm ở trong túi quần, nện bước chân trầm ổn.

Giữa phong cách lẫn cử chỉ, tràn ngập khí phách.

Mấy cấp cao bên cạnh đều cúi người, không biết đang nói cái gì.

Một khi Thi Vực đưa ra đáp lại, bọn họ lập tức gật đầu mãnh liệt, tỏ vẻ vô cùng đồng ý với lời của anh.

Đinh....

Cửa thang máy mở ra vào lúc này.

Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, chuẩn bị đi vào thang máy.

Nhưng cô còn chưa kịp đi vào, bên tai liền vang lên một tiếng nói lạnh chìm: “Thư ký Thẩm, có thời gian không, cùng ăn một bữa cơm.”

Giọng nói dồi dào từ tính giống như tiếng trời, nữ nhân viên bên cạnh biết lời này không phải nói với mình, nhưng vẫn không nhịn được mở cờ trong bụng.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thi Vực ở khoảng cách gần như vậy, đều không kiềm chế được đỏ mặt.

Chỉ có Thẩm Chanh, vẫn tỉnh táo.

Nhìn người đàn ông yêu mị trước mặt, cô lạnh lùng mở miệng: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đã kết hôn, không thể hẹn hò với người đàn ông khác ngoại trừ chồng tôi.”

Bên cạnh, trong nháy mắt từng đạo ánh mắt đều tập trung ở trên người Thẩm Chanh....

Ánh mắt như vậy, như là nói: Cô ngu rồi sao! Dù có chồng cũng đừng nói ra! Loại cơ hội này, không phải ai cũng có được đâu?

Thẩm Chanh không để ý tới ánh mắt của người bên cạnh, bình tĩnh tự nhiên đi vào thang máy, ấn phím 1.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách hai người.

Nữ nhân viên khác trong thang máy, không nhịn được than vãn trong lòng.

Cuối cùng có người không nhịn được mở miệng: “Thư ký Thẩm, tổng giám đốc hẹn cô ăn cơm, sao cô nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối vậy?”

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn nữ nhân viên đó, lại lặp lại lần nữa: “Đã kết hôn.”

”Đã kết hôn cũng có thể suy tính đến ly hôn nha! Dạo này, có tiền mới là đẳng cấp.”

”Ừ, chồng tôi cũng có tiền.” Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến.

”Ngay cả có tiền, cũng không thể so với tổng giám đốc của chúng ta, ngài ấy, chính là được xếp vào trong danh sách ba tỷ phú thế giới đó!”

Thẩm Chanh chỉ ừ một tiếng, sau đó liền không nói tiếp nữa...

Thang máy dừng ở tầng trệt, Thẩm Chanh dẫn đầu đi ra ngoài, mấy nữ nhân viên còn lại mè nheo, đợi cho cô đi xa, mới nghị luận về cô một phen.

Nói đơn giản là một vài đề tài, có cơ hội mà không biết nắm chắc, tương lai sẽ hối hận đến chết linh tinh.

Bình luận

Truyện đang đọc