CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Editor: May

Hiện trường bên ngoài tòa án hỗn loạn không chịu nổi, người đi đường đi ngang qua chung quanh lần lượt đi đường vòng tránh né, sợ sơ ý một chút liền nhận lấy dính líu vô tội.

Bị hơn mười người vây quanh, Thi Khả Nhi vẫn mặt không đổi sắc, không khẩn trương, không sợ hãi.

Cô sinh trưởng ở nhà họ Thi, từ nhỏ đến lớn vẫn được trưởng bối dạy bảo, ngươi không phạm ta ta không phạm người, nếu người chọc ta thì ta cũng phải chọc người.

Cho nên nhiều khi cô không đi gây chuyện không phải bởi vì cô không biết nổi cáu, cũng không phải bởi vì cô không có xúc động người trẻ tuổi nên có, mà từ đầu đến cuối cô đều nhớ kỹ gia quy nhà họ Thi.

Không tìm chuyện, không sinh sự, không gây chuyện.

Lần này, là một lần hành động theo cảm tình duy nhất của cô, bất chấp gia quy nhà họ Thi, bất chấp hậu quả.

Làm một luật sư chính nghĩa, cũng cùng là phụ nữ, cô bất bình thay Trương Nga, cho nên cô đã làm chuyện khác người.

Giống như Tiễn Hạo mới vừa nói, cố ý thương tổn người, cùng với phỉ báng, một khi hai tội danh này thành lập, cô sẽ bị thu và huỷ bằng luật sư, kết thúc kiếp sống nghề nghiệp luật sư.

Chỉ là cô không hối hận làm như vậy, bởi vì cuộc đời của cô vẫn luôn tuân thủ quy cũ, thỉnh thoảng oanh oanh liệt liệt một lần, không hẳn là không thể.

"Mày - người phụ nữ này, đắc tội ai không được, lại đắc tội anh Hạo của chúng ta! Mày cho rằng anh Hạo là một người có thể tùy tùy tiện tiện chọc được ư? Cũng không cân nhắc xem mình có cân lượng bao nhiêu, thật sự là không biết trời cao đất rộng!"

Đám người Tiễn Hạo gọi tới, đều là một chút lưu manh không làm việc đàng hoàng, bình thường phải dựa vào làm du côn cho người ta kiếm được tiền ăn - uống - chơi gái - cá độ.

Trong đó có mấy người đã từng ngồi tù, sau khi ra tù chẳng những không có học tốt, ngược lại còn càng làm thêm tầm trọng, dựa vào Tiễn Hạo có mấy tiền dơ bẩn không ác không làm.

"Ở thành Đô còn chưa có người bản tiểu thư không chọc nổi." Thi Khả Nhi ung dung thản nhiên lui về phía sau một bước, sau đó chậm rãi nâng khóe môi lên, "Chỉ dựa vào mấy tên phế vật các người, có thể làm gì tôi?"

Một người trong đó cười ha hả: "Ơ! Cái miệng nhỏ nhắn này ngược lại rất biết nói nha! Không biết một lát nữa khi bị tụi tao chém đứt tay chân có còn lưu loát như vậy hay không. Nói cho mày biết, tụi tao cũng không phải đùa giỡn với mày. Mày có thể chửi tụi tao phế vật, nhưng tụi tao cũng dám biến mày thành phế vật. Loại cảm giác trước gian sau gian này, có lẽ sẽ khiến mày sướng lên trời đi! Ha ha!"

Người này vừa nói xong, những người khác lập tức cũng đi theo cười ha hả, có thể là bởi vì nghe được người kia nói chủ đề có chút tà niệm, ánh mắt sắc mị mị bắt đầu tùy ý làm bậy lưu luyến ở trên người Thi Khả Nhi.

"Trước tiên có thể tới một bộ đồng phục hấp dẫn,.... Chỉ mới suy nghĩ một chút ông đây liền cứng ngắc rồi..." Có người xoa xoa tay, lộ ra vẻ mặt dâm đãng.

"Quần -P kích thích hơn, mấy anh em chúng ta thay phiên lên, chơi phía trênnghịch phía dưới cô ta, sướng chết cô mới thôi!" Còn có người nói ra lời càng không xấu hổ hơn.

"Anh Hạo đối với chúng ta cũng không thật không tệ, loại mặt hàng cực phẩm này, cũng không phải tiêu ít tiền là có thể mua được. Nếu trực tiếp phế đi cô ta sẽ rất đáng tiếc, bằng không chúng ta trước dẫn cô ta đi, chơi thoải mái rồi nói." Có người đề nghị.

"Không được, nói như vậy sẽ không có cách nào giao phó bên phía anh Hạo." Người cầm đầu nói: "Mấy người tụi mày trước chịu đựng đi, sau khi chuyện thành công cầm tiền tìm phụ nữ vui vẻ cũng không muộn. Cũng đừng nhớ thương người phụ nữ này, cô ta chính là kẻ thù của anh Hạo chúng ta. Nhanh bắt cô ta lại, đánh phế tay chân của cô ta!"

Người nọ nói như vậy, những người khác mới không thể không ngừng lại ý biến thái, dù sao liên quan đến lợi ích, nếu như chuyện này làm không ổn, tiền đã tới tay liền có thể bay rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc