CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Editor: May

"Tất nhiên!"

Thẩm Trung Minh coi sự châm chọc của cô như khích lệ.

Thẩm Chanh lườm ông một cái, "Đừng không biết xấu hổ. Đúng rồi, những ngày này có người tới tìm làm phiền không?"

Cô đột nhiên nghiêm chỉnh lại, khiến cho Thẩm Trung Minh có chút không quen, nét mặt cũng ngưng trọng lên theo, "Sao? Con đắc tội ai rồi?"

"Gần đây con đắc tội nhiều người, còn có người muốn mạng của con. Về sau lúc một mình cha ra cửa, nhớ cẩn thận, thấy phiền toái liền tránh đi, tránh không được thì bỏ chạy, đừng cứng rắn."

Biết Thẩm Trung Minh không có thói quen xem tin tức báo chí, Thẩm Chanh không thể không thận trọng nhắc nhở anh.

Nhìn thấy vẻ mặt cô nghiêm túc không giống như đang nói đùa, Thẩm Trung Minh có chút không nắm chắc, "Con gái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"

Thẩm Chanh khẽ nhấp một ngụm rượu, không có ý định nói tỉ mỉ, chỉ là trầm giọng nói: "Tóm lại cha nhớ kỹ lời nói của con, làm việc cẩn thận."

Nếu đã có người muốn mạng của cô, quả quyết sẽ không dễ dàng thu tay lại.

Lần trước chỉ là du côn bình thường, tiếp theo nói không chừng chính là sát thủ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Ông - người cha này không có sở thích gì, chỉ rất thích uống chút rượu, thắng chút tiền nhỏ, ra vào một số nơi người hỗn tạp, rất dễ dàng bị để mắt tới.

Thẩm Trung Minh đâu còn có lòng dạ uống rượu, lập tức liền buông chén rượu đã nâng lên xuống, anh ngồi vào bên cạnh Thẩm Chanh, bắt đầu đặt câu hỏi.

Hỏi một vài vấn đề đơn giản, con đắc tội ai, sao lại đắc tội, tại sao muốn mạng của con, mấy vấn đề linh tinh.

Thẩm Chanh chỉ lừa gạt vài câu, liền trở về phòng.

Đóng cửa phòng, cô lấy một chiếc điện thoại di động cũ từ trong từ trong một tủ bảo hiểm cũ phía sau tủ quần áo ra

Sau khi mở máy chưa tới nửa phút, một tin nhắn đi vào.

Người gửi, viện trưởng.

Thời gian gửi tin nhắn, là ba giờ sáng ngày 20 tháng 8, cũng chính là hôm nay.

Mở tin nhắn ra, nội dung như sau: Chanh Tử, tình huống em trai của con có chuyển biến tốt, xác suất tỉnh lại rất lớn, ta nghĩ con nên tới một chuyến.

Tay khẽ run rẩy lướt qua màn hình, xóa bỏ tin nhắn, tắt máy.

Thả điện thoại lại trong tủ bảo hiểm, lấy từ bên trong ra một túi màu đen, kéo khóa kéo ra, tiền bên trong, không nhiều không ít, vừa đúng 18 vạn.

Sau khi đi ra khỏi nhà, Thẩm Chanh trực tiếp đón xe đi ngân hàng.

Xếp hàng lấy số, điền tốt hóa đơn chuyển khoản xong, cô ngồi xuống chờ đợi.

"Số 186, mời đến quầy...."

"Số 186, mời được quầy...."

Tiếng nói thông báo máy móc liên tục vang lên, Thẩm Chanh cúi đầu liếc mắt nhìn  số phiếu trong tay, lúc này mới đứng dậy đi về phía bàn.

Đang muốn ngồi xuống, cái ghế liền bị người kéo ra phía sau.

Người tới mặc một cái váy màu đỏ, đeo túi xách LV số lượng có hạn, đeo đồng hồ Anima, một thân phục trang xinh đẹp.

Người phụ nữ này, dù hóa thành tro Thẩm Chanh cũng nhận ra.

Cô híp híp mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người Hạ An An, "Sao? Mặt tốt rồi liền không nhịn được muốn gây chuyện à?"

Có thể là nhớ kỹ dạy dỗ lần trước, Hạ An An phản ứng cực kỳ trấn định, động tác chậm rãi móc một tấm thẻ vàng từ trong túi xách ra.

Lay động ở trước mặt Thẩm Chanh một chút, mới ung dung mở miệng, "Thẩm đại tiểu thư không tốt tính, tôi đang vội, tôi là khách VIP ở nơi này, có thể không cần xếp hàng, phiền cô nhường một chút."

Thẩm Chanh đột nhiên mỉm cười, "Tặng cô hai chữ, không nhường!"

Hạ An An hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, trực tiếp ném thẻ vàng ở trên quầy, "Lấy mười vạn."

Thẩm Chanh trực tiếp hơn, lấy một tầm thẻ vàng từ túi quần trong, khí phách vỗ ở trên quầy, "Lấy một trăm vạn!"

Bình luận

Truyện đang đọc