CHỌC GIẬN BẢO BỐI: ÔNG XÃ, CƯNG CHIỀU NHẸ MỘT CHÚT

Editor: May

"Được rồi." Thích Cảnh Nhân cười nói: "Tớ biết mỗi nhà đều có khó khăn phải trải qua, nếu như bọn họ ép cậu lập gia đình, tớ sẽ bảo bọc cậu, để cho anh tớ cưới cậu."

Tô Cửu Y bị một câu của cô ấy chọc cười.

"Cậu cũng đừng cười, anh của tớ rất đẹp trai rất nhiều tiền, hơn nữa chưa bao giờ đối với con gái lạnh lùng như Thi Ngạo Tước vậy."

Tô Cửu Y hài hước nói: "Vậy cậu phải nhớ kỹ lời nói hôm nay."

"OK, đi thay quần áo đi."

Lúc hai người thay xong quần áo đi ra, trùng hợp nghe thấy nhân viên phục vụ trên hành lang đang nghị luận về Tiêu Thần.

"Cảm giác Tiêu Thần đẹp trai vẻ du côn, cười có chút quyến rũ."

"Gần đây anh ta tới chuyên cần như vậy, hơn nữa đến lúc hừng đông mới rời đi, có phải là nhìn trúng vị tiểu thư nào rồi không?"

"Không có nghe nói...."

Thích Cảnh Nhân cười nhạt hừ một tiếng, nói: "Tớ biết ngay là cùng một đức hạnh với Tần Thiếu Bạch mà."

Cô ấy kéo Tô Cửu Y ra phía sau, tiến lên gọi một người nhân viên phục vụ trong đó lại, hỏi: "Các người nói Tiêu Thần?"

Người nọ đáp: "Đúng vậy, chính là phòng bao trước kia, anh ta nói đợi lát nữa bảo người ta đưa rượu qua."

"Được, vậy giao cho chúng tôi, các người đi làm việc đi."

Có lẽ là chuyện bắn súng trước kia để lại ám ảnh trong lòng Tô Cửu Y, cũng có lẽ là cô lén trốn ra khi chưa được Thi Ngạo Tước cho phép nên không yên lòng, cô cảm thấy được mình có chút hoảng hốt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

"Cậu có thể đi đưa rượu không?" Thích Cảnh Nhân cũng không biết lúc Tô Cửu Y đưa rượu đỏ cho Thi Ngạo Tước đã từng xảy ra chuyện như vậy.

,

Nghe đến đưa rượu, Tô Cửu Y quả thật có chút sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu, "Không thành vấn đề, tớ có thể."

Lúc Thích Cảnh Nhân đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy cuối hành lang có một bóng đen chợt thoáng qua, cực kỳ giống bóng dáng người cô và Tần Thiếu Bạch nhìn thấy ở trong giám sát trung tâm thương mại vào ngày đó.

Tô Cửu Y thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại đầu kia hành lang, cùng không nhìn ra vật gì, "Sao vậy?"

"Như vậy đi, Cửu Y." Thích Cảnh Nhân giao chìa khóa trong tay cho cô, hạ giọng nói, "Cậu đi quầy bar hoặc là trong đại sảnh, cố gắng hết mức tìm nơi nhiều người, sau đó gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước bảo anh ta đi đến đón cậu, nếu có người tìm cậu hoặc là bảo cậu đi đưa rượu hay là gì đó, đều tuyệt đối không nên cử động."

Khi nhìn thấy người kia, Thích Cảnh Nhân nhận ra mình mang Tô Cửu Y đi ra chính là một quyết định sai lầm.

Nhưng không dễ gì nắm bắt được một chút manh mối, cô tuyệt đối không thể để cho người đó lại lẻn đi từ dưới mí mắt của cô.

Tuy rằng lo lắng cho Tô Cửu Y, nhưng vô cùng rõ ràng, dù có người muốn bất lợi với Tô Cửu Y, cũng tuyệt đối không dám lộ liễu ở Ciaos.

Tô Cửu Y không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin tưởng Thích Cảnh Nhân, vì vậy không có hỏi nhiều, liền khẽ gật đầu.

Thích Cảnh Nhân vội vàng bỏ đi, Tô Cửu Y nhìn bóng dáng cô ấy đi xa nhắc nhở một câu: "Cẩn thận một chút."

"Biết rồi."

Thích Cảnh Nhân không quay đầu lại, người rất nhanh liền biến mất ở một ngã rẽ.

Tô Cửu Y nhăn lông mày một chút, xoay người đi đến cửa thang máy, thang máy còn cần phải đợi, vào lúc này đang ngừng trên tầng lầu VIP.

Cô ấn xuống thang máy, chờ từng con số một trên bảng biểu nhảy lên, lúc này sau lưng bỗng vang lên một trận âm thanh vui đùa ầm ĩ.

"Tiêu thiếu gia đừng mà." Tiếng cô gái nũng nịu vang lên ở cách cô không xa.

Tô Cửu Y theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện một người đàn ông đang ôm một người tiểu thư vóc người nóng bỏng đi tới bên này, tay của người đàn ông này cực kỳ không thành thật, không ngừng sờ tới sờ lui ở trên người tiểu thư kia, khiến cho cô gái kia thở gấp liên tục.

Bình luận

Truyện đang đọc