CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

- Không có?

Trong đại điện, trên từ Tông chủ đến các Trưởng lão, dưới đến các Chấp sự, các đệ tử, trên mặt cũng đều mang theo kinh ngạc và nghi ngờ.

Triệu Phong đoạt được Quán quân thí luyện, phá vỡ hết thảy kỷ lục trong vạn năm qua, không ngờ lại không nhận được truyền thừa tương ứng?

Bắc Mặc bài danh thứ hai trong thí luyện, thành tích còn không vượt quá một ngàn, lại đạt được truyền thừa, Triệu Phong tại sao lại không có?

- Có nhận được truyền thừa hay không, cũng có quan hệ tới cơ duyên từng người!

Trên mặt Hiểu Nguyệt Tông chủ toát lên vẻ thất vọng nhàn nhạt.

Triệu Phong có thể ở trong thí luyện phá vỡ kỷ lục vạn năm qua, quả thật là thiên tài, cái này tất nhiên có bản lĩnh và thủ đoạn của hắn. Nếu như hắn có thể đạt được truyền thừa, bù lại sự thiếu sót về mặt tư chất, tương lai rất có hy vọng trở thành nhất đại thiên kiêu của Hiểu Nguyệt Tông.

Chỉ tiếc, tuy là Triệu Phong đã phá vỡ kỷ lục vạn năm, nhưng mà cũng không có tìm được thứ quan trọng nhất đối với chính mình.

Đồng thời, câu trả lời của Triệu Phong cũng khiến cho không ít người trong này khẽ thở ra một hơi.

- Không nhận được truyền thừa, cho dù ngươi may mắn đoạt được Quán quân thí luyện thì như thế nào chứ? Tương lai cuối cùng cũng vẫn là thủ hạ bại tướng của ta!

Khóe miệng Bắc Mặc nhếch lên một nụ cười trào phúng, bình tĩnh tự tin.

Triệu Phong tư chất bình thường, nếu như đạt được truyền thừa, có lẽ sẽ hình thành nên uy hiếp nhất định đối với hắn. Đáng tiếc, kẻ này ngay cả một chút uy hiếp căn bản cũng không tạo thành nổi.

- Hoàn hảo…

Vân Hải Chân Nhân cũng khẽ thở ra một hơi.

Tư chất Triệu Phong mặc dù không cao, nhưng tiềm lực và thủ đoạn thể hiện ra lúc này quả thật rất đáng sợ. Nếu như hắn lại đạt được truyền thừa, tương lai uy hiếp mình khẳng định là vô cùng lớn.

Cũng may, tên tiểu tử này cũng không có nhận được truyền thừa, bằng vào Bắc Mặc liền có thể thoải mái chèn ép hắn.

Thậm chí ngay cả Khổng Nguyên Hạo, trong mắt cũng lộ ra sự khinh miệt:

- Không có nhận được truyền thừa, chỉ bằng vào tư chất Linh thể hạ đẳng của ngươi, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ta vượt qua. Cuối cùng có một ngày, ta sẽ đường đường chính chính đánh bại ngươi, đòi lại mối hận ngày hôm nay!

Nhất thời, trong lòng các Trưởng lão và các đệ tử đều nảy sinh sự khinh thị đối với Triệu Phong.

Ít nhất ở trong đám người đối địch như Vân Hải Chân Nhân, Triệu Phong nhiều nhất chỉ là kiêu ngạo nhất thời, căn bản khó thành châu báu.

Hết thảy những biến hóa này đều lọt vào trong mắt của Triệu Phong, trong lòng hắn cười lạnh.

Đây đúng là kết quả mà hắn mong muốn.

Lúc nên lớn tiếng thì lớn tiếng, lúc nên hạ thấp mình thì nhất định phải ẩn nhẫn.

Hắn từ trong thí luyện đi ra, đoạt được Quán quân, phá vỡ kỷ lục vạn năm qua, quá mức chói mắt, điều này khiến cho phần đông những kẻ đối địch cảm thấy báo động, cảm giác bị uy hiếp thật lớn.

Cái này đối với bản thân Triệu Phong đang trong giai đoạn trưởng thành mà nói, vô cùng bất lợi.

Trên đại lục, đã từng có không biết bao nhiêu thiên tài chói mắt, nhưng lại chỉ có thể lóe lên một chút quang huy ngắn ngủi mà thôi?

Những thiên tài này quá mức chói mắt, hiển lộ phong mang, liền chết trong nội đấu, hoặc là bị kẻ địch ám sát, bất hạnh chết non.

Cho dù là những thiên tài tư chất Thiên Linh thể cao nhất trong truyền thuyết, tại thời điểm chưa trưởng thành, chưa trở thành tuyệt thế cường giả, cũng rất có thể bị một tên A Miêu, A Cẩu nào đó, bóp chết từ trong nôi.

Nếu để cho đám người Vân Hải Chân Nhân biết được mình đã đạt được Điện Chi Truyền Thừa cao nhất của Phù Loan Điện, tất sẽ mang đến cho những người này áp lực và uy hiếp trí mạng. Như thế bọn họ chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn, không để ý đến hậu quả, lập tức đem Triệu Phong bóp chết từ trong nôi.

Cho nên, Triệu Phong liền che giấu truyền thừa!

Một gã đệ tử tư chất bình thường, lại không nhận được bất cứ truyền thừa nào, tính nguy hiểm trong tương lai cũng sẽ giảm xuống thấp nhất.

Một ít đệ tử cùng thế hệ với hắn ở đây, cũng bởi vì vậy mà sản sinh khinh thị đối với hắn.

Chẳng qua, lời nói của Triệu Phong tuy là có thể dễ dàng lừa gạt các đệ tử, nhưng lại không dễ dàng lừa gạt các Trưởng lão như vậy.

Ánh mắt của Tiết Trưởng lão và Vân Hải Chân Nhân đồng thời lóe lên, bộ dáng bán tín bán nghi.

Một người đã phá vỡ kỷ lục vạn năm qua của Phù Loan Điện, tại sao lại không nhận được truyền thừa? Chuyện này quả thật là có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong này lại có ẩn tình gì?

- Triệu Phong, ta nhớ rõ trong Phù Loan Thí Luyện, thành tích đạt tới một cái giới hạn nào đó, thí luyện sẽ thưởng cho người đó một cái truyền thừa tương ứng mà?

Ngữ khí Tiết Trưởng lão mang theo vẻ nghi hoặc. Hiển nhiên hắn cũng không thể xác định được.

Dù sao, những người có thể đạt tới được cái giới hạn thành tích kia, trong những năm tháng trong lịch sử, cũng đều là phượng mao lân giác, rất nhiều chuyện cũng chỉ nghe nói tới mà thôi.

Sắc mặt Vân Hải Chân Nhân cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, mơ hồ cảm giác được có cái gì đó không đúng. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

- Lấy thành tích thí luyện của ta, tự nhiên là vượt xa điều kiện đạt được truyền thừa!

Triệu Phong cười ngạo nghễ.

Lời này vừa nói ra, đám người Bắc Mặc, Tuyền Thần đều biến sắc. Chẳng lẽ Triệu Phong thật sự đạt được truyền thừa, vừa rồi chẳng qua là dối gạt người mà thôi?

- Chỉ tiếc, bên trong Phù Loan Điện không tìm thấy được truyền thừa nào thích hợp với ta cả! Thiên phú của ta là lĩnh vực tinh thần!

Thần tình Triệu Phong đầy vẻ tiếc nuối.

- Lĩnh vực tinh thần?

Mấy vị Trưởng lão hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.

Lấy cấp bậc của bọn họ, tự nhiên không khó nhìn ra tinh thần lực của Triệu Phong vượt xa thường nhân, điều này khiến cho khi hắn đối kháng với uy áp Chân Linh Cảnh cũng không cần phải cố quá sức cũng có thể làm được.

Điểm này, Đại Trưởng lão trước đó cũng đã nhìn ra rồi.

- Lĩnh vực tinh thần, bình thường đều là một loại bàng môn tả đạo, hoặc là con đường tà đạo. Phù Loan Điện chính là truyền thừa Chính đạo, không có khả năng có truyền thừa ở phương diện này!

Hiểu Nguyệt Tông chủ sâu kín thở dài, nhất thời tin lời Triệu Phong nói.

Chuyện Triệu Phong có thiên phú về lĩnh vực tinh thần, các Trưởng lão ở đây cũng đều biết rõ, một vài đệ tử tham gia thí luyện cũng đều tự mình chứng kiến.

Ở cửa thí luyện thứ hai, Triệu Phong phát động Tinh Thần Âm Ba Thuật, làm tan rã chiến thuật biển dơi trong sào huyệt Hắc Huyết biên bức, đây chính là nhân tố mấu chốt khiến cho cửa thứ hai không có thương vong, toàn bộ thông quan.

- Triệu Phong, xét thấy ngươi có biểu hiện nổi trội xuất xắc trong Phù Loan Thí Luyện, cùng với cống hiến lớn lao cho Tông môn, bản Tông thưởng cho ngươi năm mươi vạn điểm cống hiến. Đồng thời các công pháp bên trong Lũ Không Lâu, ngươi có thể tùy ý đọc. Ngoài ra, Tông môn đối với những bảo vật mà ngươi cống hiến, sẽ có những bồi thường nhất định!

Hiểu Nguyệt Tông chủ tuyên bố.

Năm mươi vạn điểm cống hiến!

Các thành viên Tông môn ở nơi này toàn bộ đều kinh ngạc động dung.

Một vài cao tầng sinh hoạt bên trong Tông môn mấy chục năm trời, căn bản cũng không có được nhiều điểm cống hiến đến như vậy, ngay cả một phần mười nó thôi cũng không phải ai cũng có được.

Có nhiều điểm cống hiến như vậy, ở trong Tông môn, còn có chuyện gì không thể làm được nữa đây?

Chương 194: Triệu Phong nhận tội (2)

- Được rồi! Khen thưởng đã chấm dứt, kế tiếp là đến phần trừng phạt! Công lao và trừng phạt, không thể lẫn lộn với nhau được!

Chấp pháp Trưởng lão chậm rãi đứng dậy, đi ra nói.

- Đúng vậy! Triệu Phong quả thật cống hiến rất lớn cho Tông môn, nhưng mà hành vi làm người của hắn, cùng với các hành động tội lỗi của hắn trong thí luyện, cần phải tính toán rõ ràng!

Tiết Trưởng lão tán thành, nói.

- Triệu Phong đồng thời đoạt được chức Quán quân, cũng tổn hại đến ích lợi và tiền đồ của người khác!

Vân Hải Chân Nhân cũng lạnh lùng nói.

Hai vị Trưởng lão đều mạnh mẽ ủng hộ Chấp pháp Trưởng lão.

Biến chuyển nhanh như vậy, khiến cho Hiểu Nguyệt Tông chủ không kịp trở tay.

Trong đó Lục Nguyệt Mỗ Mỗ thì bảo trì trung lập, ai cũng không giúp, Đại Trưởng lão thì nhắm mắt lại, không khí trong trường có chút áp lực.

Rất hiển nhiên, đây là kết quả mà ba vị Trưởng lão đã thông đồng trước với nhau.

Do Chấp pháp Trưởng lão phát động, hai vị Trưởng lão ủng hộ, cho dù là Đại Trưởng lão cũng khó có thể bác bỏ.

Dù sao ở Hiểu Nguyệt Tông còn không có bất cứ người nào có thể chân chính làm được chuyện một tay che trời.

- Vậy Chấp pháp Trưởng lão muốn trừng phạt thế nào?

Sắc mặt Đại Trưởng lão rất nhanh bình tĩnh trở lại.

- Thăng đường đối chất, theo lẽ công bằng xử lý! Dưới ánh mắt vạn người chú mục, sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ sót người xấu nào! Tin tưởng rằng các vị sẽ không phản đối chứ?

Chấp pháp Trưởng lão đạm mạc nói.

- Đúng vậy! Đồng ý với lời của Chấp pháp Trưởng lão!

- Triệu Phong kẻ này âm hiểm giả dối, làm hại đồng môn, cần phải luận tội, trục xuất Tông môn!

- Hắn đạt được Quán quân thí luyện, cũng là bằng vào hành vi hại người lợi mình mới có thể đạt được! Loại tiểu nhân nham hiểm như thế này, nhất định phải nghiêm trị!

Đám đệ tử thí luyện bị Triệu Phong đá loại, lấy Tuyền Thần và Lục Hổ cầm đầu, đều nhao nhao tán thành.

Dưới loại cục diện như thế này, cho dù là Tông chủ hay là Đại Trưởng lão, cũng đều rất khó có thể xoay chuyển tình thế.

- Nếu thật sự có thể theo lẽ công bằng xử lý, ta cũng không còn lời nào để nói!

Đại Trưởng lão lạnh nhạt nói.

- Được! Vậy chúng ta sẽ thăng đường đối chất! Triệu Phong, ngươi có gì dị nghị không?

Chấp pháp Trưởng lão khẽ gật đầu.

- Không có!

Triệu Phong một bộ dáng chẳng thèm quan tâm, nói.

- Ta hỏi ngươi trước! Ở cửa đầu tiên, ngươi vì cái gì lại xuống tay với Lục Hổ và Khổng Nguyên Hạo, đá bọn họ xuống vực sâu?

Chấp pháp Trưởng lão lạnh lùng hỏi.

Lời nói vừa dứt, Lục Hổ cùng Khổng Nguyên Hạo lập tức đứng ra, kể lể lại sự oan khuất của chính mình, là như thế nào bị Triệu Phong hãm hại.

- Tiểu tử này, trong mắt không có huynh trưởng, một phen đem ta thân là Đệ tử chân truyền đá xuống vực sâu, chôn vùi luôn tiền đồ của đệ tử…

Thanh âm của Lục Hổ tràn ngập thù hận, nói.

- Hắn muốn độc chiếm bảo vật, sợ hãi ta tranh đoạt, đã ra tay trước đem ta đá xuống vực sâu, khiến đệ tử vô duyên với thí luyện!

Khổng Nguyên Hạo thì khóc lóc thảm thiết, nói.

Hai người bôi đen sự thật, biểu hiện oan khuất đầm đìa tận cùng, khiến cho những người không biết tình hình cảm thấy đồng tình không thôi, đều lên tiếng khiển trách Triệu Phong.

- Triệu Phong, ngươi giải thích như thế nào?

Chấp pháp Trưởng lão chất vấn.

- Hai người này, ý chí yếu đuối, bị Huyễn Hồ khống chế tâm trí, thật sự là vô năng! Đệ tử cho rằng, loại người như vậy, nếu tiến vào thí luyện, cũng chỉ sẽ làm liên lụy đến người khác mà thôi. Bởi vì vậy, ta mới đá bọn họ ra khỏi thí luyện.

Vẻ mặt Triệu Phong không chút biểu tình, nói.

- Triệu Phong! Đừng vội vũ nhục người khác!

Khổng Nguyên Hạo và Lục Hổ nhất thời thần tình phẫn nộ.

Trong lòng Triệu Phong thì lại cười lạnh. Các ngươi nghĩ rằng ta sẽ biện giải cho cái gọi là chân tướng kia sao?

Những người này muốn trừng trị hắn, trước đó tất nhiên là đã thông đồng tốt với nhau, có các loại biện pháp để mà ứng phó với hắn.

Nghe xong lời biện giải của Triệu Phong, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không nói gì.

Không ngờ lại bởi vì đối phương vô năng mà đá bọn họ ra khỏi thí luyện.

- Đáng giận! Người này cũng quá mức “mục hạ vô nhân” (*) rồi! (*) Dưới mắt không có người khác

Không ít người phẫn nộ khiển trách.

Lục Hổ và Khổng Nguyên Hạo thì vẻ mặt bi phẫn. Dưới trường hợp như thế này rồi, lại còn bị Triệu Phong không chút nào cố kỵ kinh miệt như vậy.

Chấp pháp Trưởng lão cũng có chút sửng sốt. Các loại phương pháp ứng phó chuẩn bị sẵn trước đây, lúc này đều hoàn toàn thất bại.

- Giỏi cho Triệu Phong ngươi, không ngờ lại cuồng ngạo như thế! Như vậy ta hỏi ngươi, ở cửa thứ hai, vì sao ngươi lại ra tay với Tuyền Thần sư điệt?

Chấp pháp Trưởng lão quát lạnh, hỏi.

- Bẩm Tông chủ cùng các vị Trưởng lão, đệ tử rất không dễ dàng mới đột phá được đến chỗ trung tâm của tòa phủ đệ, thế nhưng Triệu Phong kia giữa đường nhảy ra, đánh cắp thành quả thắng lợi của ta…

Tuyền Thần cắn răng nghiến lợi nói.

- Triệu Phong, ngươi giải thích như thế nào?

Lời nói vừa dứt, Triệu Phong đã cười nhạo, nói:

- Tuyền sư huynh vô năng, không thể đột phá được phủ đệ, muốn cùng đệ tử hợp tác, nhưng đệ tử nghĩ thấy hắn thành sự không có, bại sự có thừa, làm cản trở đệ tử, nên mới đá hắn ra khỏi thí luyện!

Vô năng? Cản trở?

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cực kỳ ngoài dự liệu. Những cái cớ mà Triệu Phong đưa ra, cũng đều quá mức cường thế rồi.

- Triệu Phong! Đừng vội ngậm máu phun người!

Tuyền Thần nhất thời giận dữ. Chính mình từ lúc nào lại gây cản trở cho hắn chứ?

Triệu Phong cái này hoàn toàn không phải là đang biện giải, mà hoàn toàn là đang vũ nhục người khác.

- Giỏi cho tên Triệu Phong ngươi! Bản Trưởng lão chấp pháp nhiều năm, chưa từng bao giờ gặp qua một tên cuồng vọng tự đại như ngươi! Vậy ta hỏi ngươi, ở một cửa cuối cùng, ngươi vì cái gì lại lừa gạt Bắc Mặc, khiến cho hắn trước tiên bị loại?

Chấp pháp Trưởng lão cười lạnh nói.

- Chính là con mèo nhỏ này, thông đồng với Triệu Phong lừa ta! Chẳng lẽ Triệu sư đệ cũng cho rằng ta thật sự vô năng sao?

Bắc Mặc giương mắt nhìn Tiểu tặc miêu, cười lạnh nói.

Sự cường đại của Bắc Mặc căn bản là không thể nghi ngờ, tư chất và vận khí đều cực kỳ cường đại.

Mọi người đều thầm nghĩ, ngươi hẳn là không thể lại dùng cái lý do vô năng cùng với cản trở để mà ứng phó chứ?

- Bắc sư huynh đương nhiên là có thực lực, nhưng trí lực của hắn thật sự quá thấp! Ngay cả lời nói của một con mèo nhỏ mà cũng tin nữa! Một người như vậy, cho dù có thực lực, nhưng không biết suy nghĩ, bị loại còn trách được ai?

Triệu Phong khẽ bĩu môi, nói.

- Ngươi nói ta trí lực thấp?

Nộ hỏa trong lòng Bắc Mặc nhất thời đã bị đốt cháy lên đỉnh điểm.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu ở trên vai Triệu Phong không ngừng khoa tay múa chân, gật đầu liên hồi, tỏ vẻ đồng ý.

- Ngươi… các ngươi…

Bắc Mặc tức giận đến muốn hộc máu.

Triệu Phong này rõ ràng đâu phải là đang biện giải, mà hoàn toàn là đang vũ nhục người khác.

- Giỏi cho tên tiểu tử cuồng vọng!

Chấp pháp Trưởng lão cũng gần như là nổ tung. Triệu Phong này hoàn toàn không làm theo lẽ thường gì cả, khiến cho hết thảy mọi bố cục của hắn đều thất bại.

Lập tức Triệu Phong hướng về phía Tông chủ, Đại Trưởng lão hành lễ:

- Những người này, hoặc là vô năng, hoặc là trí lực thấp, vì suy nghĩ đại cục cho cả thí luyện, đệ tử xuất phát từ thiện tâm, mới đem bọn họ đá ra khỏi thí luyện! Đệ tử nguyện ý gánh vác cái tội cuồng vọng này!

Cái tội này… ta nhận a!

Bình luận

Truyện đang đọc