CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

- Tại sao phải để phòng? Tại sao chúng ta không trực tiếp tiêu diệt Lưu gia?

Triệu Phong vừa nói ra lời này, liền khiến đám người Triệu gia chi tộc kinh ngạc giật mình.

Tiêu diệt Lưu gia?

Gia chủ Triệu Khai Nguyên là người cầu đầu các trường bối, trong mắt ông ta tràn ngập vẻ hoảng sợ, liên tục lắc đầu:

- Tuyệt đối không thể! Thế lực của Lưu gia vẫn luôn một tay che trời ở trấn Thanh Diệp, Triệu gia chúng ta thì thế đơn lực bạc...

Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ có thể nhẫn nhục và chịu đựng trước sự càn rỡ của Lưu gia, tối đa cũng chỉ có thể đề phòng.

Về phần chủ động xuất kích, việc này ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, trừ phi ngại sống quá lâu.

- Chuyện này cứ giao cho ta đi!

Triệu Phong vừa nói xong thân hình nhoáng lên một cái, chỉ để lại một đạo tàn ảnh ở vị trí cũ.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn bay vọt lên một mái hiên phía đối diện, chỉ sau vài nhịp hô hấp đã không còn trông thấy bóng dáng đâu nữa.

Không tốt!

Đám người Triệu Khai Nguyên và Triệu Thiên Dương đều hô to không ổn.

Thể lực của Lưu gia tại trấn Thanh Diệp này cường đại đến mức nào, há chỉ một kẻ “tân tú” vừa xuất hiện là có thể lay chuyển được?

- Mau đuổi theo hắn!

Mấy người trong phòng liền nhao nhao kinh hô.

Thế nhưng, phóng mắt khắp toàn bộ Triệu gia chi tộc, thậm chí khắp toàn bộ trấn Thanh Diệp, có ai có thể thắng được Triệu Phong ở phương diện tốc độ chứ?

Triệu Khai Nguyên là người mạnh nhất Triệu gia chi tộc, thế nhưng, tốc độ còn xa mới bằng một nửa của Triệu Phong.

Triệu Phong thi triển Phiêu Lăng Độ, bay vọt qua phòng ốc nhà cửa và cây cối, chân gần như không chạm đất, chỉ cần gặp phải chổ trống là hắn lại mượn lực trong hư không.

Hiện nay, Phiêu Lăng Độ của hắn cơ bản đã gần đạt tới cảnh giới đại thành.

Chẳng biết tại sao, lúc đang thúc dục võ học khinh thân, Triệu Phong tự nhiên lại nghĩ đêm việc vận dụng ý cảnh áo nghĩa của “Tùy Phong Thức”.

“Tùy Phong Thức” chính là một thức dễ dàng nhất trong bốn tàn thức võ học Thánh Phẩm mà Triệu Phong lấy được từ Huyền Vũ các.

Giờ phút này, trong lúc hắn thi triển võ học khinh thân Phiêu Lăng Độ, Triệu Phong cũng tự nhiên dung nhập “Tùy Phong Thức” vào, thân hình hắn càng trở nên phiêu dật tự nhiên, phảng phất như hòa thành một thể cùng tiếng gió xung quanh.

Bịch! Bịch!

Triệu Phong cảm thấy thân thể mình càng trở nên nhẹ nhàng, lúc bay vọt trên không trung cũng càng trôi chảy hơn, mỗi lần ở giữa không trung đều có thể tùy ý thay đổi phương hướng.

Trong lúc vô tình, Phiêu Lăng Độ của hắn đã hoàn toàn đạt tới cảnh giới đại thành, tốc độ khinh thân đã tấn chức lên một cấp độ khác.

Chỉ trong chốc lát, tốc độ của Triệu Phong lại đề cao lần nữa.

Vụt...

Mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh, phòng ốc cây cối lóe lên rồi biến mất, bị bỏ lại phía sau rất xa, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng Triệu Phong mừng rỡ không thôi, không ngờ rằng “Tùy Phong Thức” thoạt nhìn không có uy lực gì lại có hiệu quả phụ trợ lớn như vậy.

Bởi vậy có thể thấy được ngày trước Triệu Lân Long lĩnh ngộ “Tùy Phong Thức”, nhưng lại sử dụng như võ học công kích, hoàn toàn đi sai đường.

Trấn Thanh Diệp, Lưu gia phủ đệ.

- Bẩm trưởng lão, Triệu gia đột nhiên xuất hiện một thiếu niên thiên tài thực lực mạnh đến mức không thể chống đỡ, đánh tàn phế rất nhiều huynh đệ của chúng ta.

Một Võ Giả Lưu gia đầu tóc rối bời, có chút hồi hộp bất an nói.

- Hả? Ngay cả Triệu gia cũng dám động vào người của chúng ta?

Trong đại sảnh một vị trung niên hơi mập mặc áo bào hoa lệ, chậm rãi nói chuyện.

Trong lúc nói chuyện, trung niên hơi mập còn nhấp một ngụm trà, lộ vẻ không hề đếm xỉa đến chuyện này.

Tại trấn Thanh Diệp, Lưu gia chính là bá chủ không phải nghi ngờ, tác phong vẫn luôn mây mưa thất thường.

Mấy năm gần đây, người dám khiêu chiến quyền uy của hắn đều lần lượt bốc hơi khỏi nhân gian.

Thế lực của Triệu gia nhỏ bé, trong mắt Lưu gia, chẳng qua chỉ là một tiểu gia tộc, tiện tay là có thể diệt.

Nếu không phải cố kỵ trên Triệu gia còn có Triệu thị gia tộc, Lưu gia đã sớm thâu tóm bọn chúng rồi.

- Trường lão, ngài phải làm chủ cho chúng ta, Triệu gia dám làm như vậy, chính là không để gia chủ ngài vào mắt.

Mấy tên tay chân của Lưu gia đều đau khổ khẩn cầu.

- Các ngươi cứ truyền lại lời này, cho Triệu gia một ngày phải giao ra tên thiếu niên kia, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Thanh âm của trung niên mập mạp đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, trong phòng lập tức xuất hiện áp lực nặng nề.

- Vâng vâng...

Mấy tên tay chân của Lưu gia đều lộ vẻ vui mừng, lập tức đồng ý.

- Đại sự không ổn rồi! Tên thiếu niên của Triệu gia đã giết tới phủ rồi!

Đúng lúc này, tại một nơi nào đó trong Lưu gia phủ đệ, bỗng truyền đến một hồi âm thanh hỗn loạn.

Bịch! Bịch!

Một đạo tàn ảnh xẹt qua Lưu phủ, giống như vào chốn không người, những nơi đạo tàn ảnh này đi qua đều không một ai có thể ngăn cản một chiêu.

- Bẩm trưởng lão! Bẩm gia chủ! Một tên thiếu niên của Triệu gia đã giết vào trong phủ, hiện đã tổn thương một hai chục người rồi.

Trong Lưu gia phủ đệ, khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

Đạo thân ảnh lóe lên như kinh hồng (*), mỗi lần hiện thân đều dễ dàng chế trụ một người tu luyện võ đạo.

(*) kinh hồng nhanh như cắt.

Trong chính đường đại sảnh của Lưu gia.

Gia chủ Lưu Quý Vinh và hai tên trường lão, cùng với sáu tên Võ Giả đều tập trung ở đây.

- Tốc độ của kẻ đó quá nhanh, cho dù là ngũ trọng võ đạo cũng kém xa.

Một vị trưởng lão gầy gò lên tiếng.

- Triệu gia chi tộc chưa từng xuất hiện thiên tài bực này, tuổi còn nhỏ mà tu vi ít nhất đã là ngũ trọng đỉnh phong.

Trưởng lão mập mạp không còn vẻ mặt nhẹ nhõm như trước, ngưng trọng nói.

Với tu vi ngũ trọng võ đạo của hai vị trưởng lão mà hầu như không thể nhìn thấy rõ thân ảnh của thiếu niên đó, chứ đừng nói chi đến việc đuổi giết.

Cũng may giờ phút này, trong phủ đệ đã khôi phục lại tĩnh lặng, không thấy thiên tài của Triệu gia ra tay nữa.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía gia chủ Lưu Quý Vinh, bởi ở đây hắn là người có tu vi cao nhất.

Lưu Quý Vinh tuổi trạc lục tuần, tóc hoa râm, trên mặt vẫn duy trì nét trấn định, trầm giọng nói:

- Tại phương diện tốc độ, ta cũng không theo kịp hắn.

Điều này sao có thể?

Tất cả mọi người đều lạnh run người.

Nên biết, nửa năm trước Lưu Quý Vinh đã đột phá lục trọng, hiện vẫn là đệ nhất nhân của trần Thanh Diệp.

Nên xử lý chuyện này thế nào?

Mấy người cao tầng của Lưu gia đều bó tay chịu thua.

- Đương nhiên, nếu như hắn hiện thân trực diện, ta hoàn toàn nắm chắc chiến thắng.

Chỉ có gia chủ Lưu Quý Vinh là vẫn giữ sắc mặt trấn định, không có một tia kinh hoảng.

- Hừ! Tiểu tử kia nếu dám hiện thân ở chính đường đại sảnh ta sẽ khiến hắn có đi mà không có về.

Mọi người đều nhao nhao quát lên.

Giờ phút này, trong chính đường đại sảnh tập trung đến tám phần cao tầng hạch tâm của Lưu gia, thực lực đủ để nghiền nát tất cả thế lực trong trần Thanh Diệp.

Tên thiếu niên của Triệu gia nếu xâm nhập vào đây, cũng không khác gì chui đầu vào lưới.

Đây cũng chính là đối sách của Lưu Quý Vinh lấy tĩnh chế động.

- Ha ha, các ngươi đều tập trung một chỗ, như vậy là tốt nhất, đỡ tốn công ta hao tâm tổn trí.

Tiếng cười khẽ của một thiếu niên từ trên đỉnh phòng truyền đến.

Mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt biến sắc.

Tên thiên tài của Triệu gia từ khi nào đã chạy lên đỉnh đầu của mọi người?

Phành...

Nóc nhà chấn động, gạch nói bị nghiền nát, một thiếu niên còn trẻ rơi xuống chính giữa đại sảnh.

Người đến, chính là Triệu Phong.

Nơi hắn dừng chân chính là tại trung tâm của đám cao tầng Lưu gia.

Việc này liền tạo thành cục diện vô cùng mạo hiểm, Triệu Phong đặt mình trong vòng vây của cao tầng cường giả Lưu gia, không khác gì “Khốn Thú Chi Đậu” (*). - ݂ ݂

(*) Khốn thú chi đậu: ý nói đã lâm vào đường cùng rồi mà vẫn còn cố gắng vùng vẫy

- Ha ha ha... Thiên la địa võng không mời mà tới!

Gương mặt trưởng lão mập mạp đột nhiên đỏ bừng, hưng phấn cười lớn.

Trên khuôn mặt của Lưu Quý Vinh và trưởng lão gầy gò cũng lộ vẻ vui mừng.

Sáu tên Võ Giả khác cũng cực kỳ hưng phấn, âm thầm tụ lực, thúc dục Võ Đạo Nội Kinh.

- Thiếu niên, ngươi thật sự rất ưu tú, chẳng qua vẫn còn non lắm.

Trên mặt Lưu Quý Vinh tràn đầy đắc ý, bộ dạng như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Nếu như Triệu Phong vẫn một mực không chính diện xuất chiến, với tốc độ khinh thân siêu quân nhất đẳng của hắn, bọn họ cũng không thể làm được gì.

Nhưng nào ngờ, Triệu Phong lại từ bỏ ưu thế này, trực diện đối đầu cùng với cao tầng Lưu gia.

Giờ phút này, đám người cao tầng của Lưu gia đều dùng ánh mắt như nhìn “kẻ ngu” để quan sát Triệu Phong, ở chính giữa đại sảnh, trên mặt tất cả đều không có hảo ý, có chút ngoan độc.

Triệu Phong khẽ giật mình, làm ra vẻ tỉnh ngộ.

- Xem ra các ngươi còn chưa biết rốt cuộc ai là con mồi, ai là thợ săn rồi.

Triệu Phong mỉm cười tự tin.

- Tiểu tử, còn không mau bó tay chịu trói.

Vài tên Võ Giả chậm rãi tiến lại gần, muốn lập tức ra tay.

Chỉ có gia chủ Lưu Quý Vinh là trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Nhưng lúc này, Triệu Phong đã lọt vào vòng vây của đám người quả thật dễ dàng như bắt rùa trong hũ.

- Bắt lấy hắn!

Trưởng lão mập mạp quát lên một tiếng, cả đám Võ Giả đều đồng loạt ra tay.

Toái Thạch Chưởng!

Phi Vân Thôi!

Hồ Khiếu Quyền!

Đám Võ Giả vây công đánh ra các loại võ học ầm ầm đánh tới.

Triệu Phong lập tức đối mặt với công kích của sáu Võ Giả.

Lưu Quý Vinh và hai trưởng lão đều canh chừng những phương hướng mà Triệu Phong có thể bỏ trốn.

Thế nhưng, Triệu Phong ở trong vòng vây lại căn bản không có ý định chạy trốn.

Phành! Phành! Phành! Phành...

Công kích đồng loạt rơi lên người hắn.

Thiết Bích Chấn Sát!

Triệu Phong vẫn trầm ổn như bức tường sắt, sinh ra một luồng lực phản chấn vô hình, bá đạo cương liệt, đủ khiến kim thiết tan nát.

Rắc rắc rắc...

Bên tai không ngừng vang lên âm thanh xương cốt gãy nát.

Công kích của năm sáu tên Võ Giả gần như không phân biệt trước sau, đều rơi lên người Triệu Phong, thế nhưng, lại bị lực lượng phản chấn đáng sợ dội lại, khiến xương cốt đứt gãy, nặng thì thậm chí gãy tay gãy chân.

Bịch! Bịch! Bịch...

Năm sáu tên Võ Giả gào thét ngã xuống đất, cả đám đều bị trọng thương mất đi chiến lực.

Một màn này khiến cho Lưu Quý Vinh và hai tên trưởng lão vẫn chưa xuất thủ đều ngây ra như phỗng, đứng bất động tại chỗ.

Đợi đến khi phản ứng lại thì mấy người đều hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt tràn đầy hoảng sợ và rung động.

- Điều này... Điều này làm sao có thể?

Trưởng lão mập mạp hét thất thanh lên.

- Đến lượt các ngươi!

Triệu Phong dù bận vẫn ung dung nhìn về phía ba người Lưu Quý Vinh.

- Thiếu niên, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.

Trên mặt Lưu Quý Vinh vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười, thế nhưng, vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Triệu Phong vừa rồi thể hiện ra thực lực đã vượt ngoài phạm vi nhận thức của bọn hắn.

Khó trách đối phương dám đơn thương độc mã giết vào đại bản doanh của Lưu gia.

Bây giờ, cho dù là Lưu Quý Vinh cũng không nắm chắc có thể đối phó với Triệu Phong.

- Cho các ngươi một ngày, toàn bộ cường giả cấp bậc Võ Giả của Lưu gia đều phải rút khỏi trấn Thanh Diệp. Bằng không thì Triệu mô sẽ phế bỏ tu vi của các ngươi.

Triệu Phong hờ hững nói.

Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở trấn Thanh Diệp, rất hiểu rõ các loại thủ đoạn tàn nhẫn của Lưu gia.

Bởi vậy, Triệu Phong trừng phạt như vậy vẫn còn rất nhẹ.

- Vâng vâng vâng...

Lưu Quý Vinh lập tức đồng ý, đồng thời cũng liếc mắt nhìn hai người trưởng lão bên cạnh.

Dễ dàng đáp ứng như vậy sao?

Ngay lúc Triệu Phong tỏ ra kinh ngạc thì dị biển phát sinh.

Phá Vân Chưởng!

Võ Đạo Nội Kinh của Lưu Quý Vinh bỗng nhiên bộc phát, hắn phát động một quyền cao cấp hỏa hầu đỉnh phong, đánh thẳng về phía đỉnh đầu của Triệu Phong.

- Tiểu tử chết đi!

Trưởng lão mập mạp và gầy gò cũng từ hai phương hướng khác giáp công Triệu Phong.

Ở khoảng cách gần như vậy bỗng nhiên gặp phải sự phản công điên cuồng của một Võ Giả lục trọng và hai cường giả ngũ trọng cho dù là Triệu Phong thì cũng cảm thấy có chút khó đề phòng.

- Thiếu niên, ngươi vẫn còn non lắm!

Lưu Quý Vinh nhe răng cười, kình phong của một chưởng đã áp bách đến đỉnh đầu của Triệu Phong.

- Ngu muội vô tri!

Triệu Phong lạnh lùng cười, tại vị trí cũ lưu lại một đạo tàn ảnh, giữa thế vây công của ba người không ngừng xuất hiện rất nhiều tàn ảnh.

Không tốt!

Công kích của ba người Lưu Quý Vinh đều thất bại, ngay cả chéo áo của Triệu Phong cũng không chạm được.

Vụt...

Khoảnh khắc tiếp theo, hư ảnh nhoáng lên.

Thân ảnh Triệu Phong lại lần nữa hiện ra giữa ba người, thế cục trước sau đều giống nhau như đúc, phảng phất như thời gian quay ngược trở lại.

Cái gì!

Ba người Lưu Quý Vinh đều khiếp sợ biến sắc, nhìn chằm chằm Triệu Phong ở gần trong gang tấc, thế nhưng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

- Bộ pháp cao cấp... Cảnh giới viên mãn?

Lưu Quý Vinh khó khăn thốt lên vài câu khó hiểu.

Lúc này, bọn hắn rốt cuộc đã ý thức được sự đáng sợ của thiếu niên trước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc