CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

- Được!

Triệu Phong đi ra khỏi đình viện, hội hợp với sư huynh Dương Càn.

Nửa tháng không gặp, khí tức trên người Dương Càn đã cường thịnh thêm vài phần, tu vi Lục trọng thiên càng thêm vững chắc, địa vị Thủ tịch đại đệ tử gần như không thể rung chuyển.

Dương Càn cũng đánh giá Triệu Phong một phen, mặc dù tu vi của đối phương không tăng lên, nhưng khí tức lại càng trở nên thâm thúy quỷ dị, ngay cả hắn cũng có cảm giác không thể nhìn thấu.

Hắn cũng không dám coi thường vị tiểu sư đệ này, từ sau lần thí luyện, Triệu Phong rất được Đại trưởng lão coi trọng, thực lực bản thân cũng mạnh đến không tưởng tượng nổi, vài ngày trước, thiếu chút nữa đã quét ngang toàn bộ đệ tử môn hạ của Vân Hải chân nhân.

Chỉ trong chốc lát, hai người Triệu Phong đã gặp Đại Trưởng lão.

- Phong nhi, gần đây khí tức trên người ngươi dường như có chút cổ quái.

Đại trưởng lão nheo mắt nói.

- Bẩm sư tôn, lần trước chấp hành nhiệm vụ, đệ tử đã nhận được truyền thừa tu luyện bí thuật tinh thần, trên người cũng nhiễm thứ gì đó rất đáng ghét. Chẳng qua đệ tử tin rằng, không lâu nữa là có thể hóa giải được nó.

Triệu Phong cũng không giấu giếm những chi tiết này.

Lần trước, mình nhìn trộm cổ tháp thần bí, trúng phải bí thuật của bộ khô lâu thần bí, cho nên trên người vẫn luôn có cảm giác buôn nôn đáng ghét, giống như âm hôn bất tán.

Đến tận hôm nay, loại cảm giác này vẫn không biến mất.

Mặc dù Triệu Phong đã dùng mắt trái điều tra, cũng phát hiện được một số dấu hiệu, thế nhưng vẫn không có cách nào hóa giải.

Triệu Phong cũng không biết rằng, bộ khô lâu này chính là Đường chủ, đã thi triển “U Hồn ấn ký” trên người hắn. Dựa theo lẽ thường, trong ba năm sẽ không bị tiêu tán.

Đương nhiên, nếu như Triệu Phong có thể tu hành truyền thừa bí thuật tinh thần này tới đỉnh cao, có thể sau này sẽ tự động hóa giải.

- Để ta xem nào!

Đại trưởng lão triển khai linh thức, kiểm tra khắp toàn thân Triệu Phong.

Triệu Phong cũng không phán kháng, chỉ thúc dục lực lượng huyết mạch, ngăn cách không gian trống rồng của mắt trái.

Lực lượng huyết mạch và khí huyết chân lực trộn lẫn vào nhau, không chủ động bại lộ thì rất khó có thể phát giác. Hơn nữa, Triệu Phong cũng không lo lắng Đại trưởng lão có thể phát hiện lực lượng huyết mạch trên người mình, cùng lắm chỉ có thể liên hệ tới phương diện thiên phú tinh thần mà thôi.

- Thứ này có chút giống ấn ký tinh thần, nhưng lại càng huyền diệu cao thâm hơn, xem ra ngươi đã bị người nào đó thi triển ấn ký lên người rồi.

Đại trưởng lão lẩm bẩm.

Thế nhưng, cường đại như Đại trưởng lão cũng không thể hóa giải thứ quỷ dị vô hình này.

- Cảnh giới của người ra tay, chỉ e bí thuật tinh thần đã đạt tới cấp bậc “Chân Chủ cấp”, vi sư không am hiểu lĩnh vực này. Có lẽ người của Cổ U Điện sẽ có biện pháp giải quyết, thế nhưng đám người này cũng không dễ dàng bàn chuyện đâu.

Đại trưởng lão nhíu mày, dường như cảm thấy khó giải quyết.

- Chân Chủ cấp? Thật đáng sợ! Trong liên minh Thập Tam Tông, dường như mấy trăm năm rồi cũng chưa từng xuất hiện cường giả cấp độ này.

Dương Càn lập tức kinh hãi thất sắc.

Chân Linh Tam Cảnh Thiên, chia làm ba cấp độ: Chân Nhân cấp, Chân Huyền cấp, Chân Chủ cấp.

Trước mắt, trong số trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông còn chưa có tồn tại Chân Huyền cấp, chứ đừng nói là cấp bậc “Chân Chủ cấp” đáng sợ kia.

Chân Chủ cấp, cho dù đặt ở Bắc đại lục cũng là tồn tại đỉnh phong, được tôn xưng là “Chân Chủ”.

Triệu Phong cũng cảm thấy động dung, Đại trưởng lão mạnh nhất bổn tông, chẳng qua cũng chỉ là Chân Nhân cấp đỉnh phong, những trưởng lão khác, phần lớn đều là Chân Nhân Cấp tiểu thành hoặc đại thành.

- Phong nhi, ngươi cũng phải cần thận an nguy của bản thân, vi sư không biết ý đồ của người xuất thủ. Nhưng sau Liên minh thịnh hội, ta sẽ mời cường giả của Cổ U Điện ra tay.

Đại trưởng lão thở dài một tiếng.

- Sư tôn yên tâm, ta tin rằng tự mình cũng có thể giải quyết được mà không cần tìm “Cổ U Điện”.

Triệu Phong bình tĩnh nói.

Thế nhưng, rõ ràng Đại trưởng lão và Dương Càn đều không quá tin tưởng lời hắn nói.

Chân Chủ cấp chính là tồn tại đỉnh phong của đại lục, không ai không phải là đại năng phiên vân phúc vũ (*), là chúa tể dại lục, nắm giữ vận mệnh vô số sinh linh.

(*) hô mưa gọi gió, lật tay làm mây úp tay làm mưa.

Chênh lệch giữa Chân Nhân cấp và Chân Chủ cấp giống như Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh và Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, là một khoảng cách cực lớn.

Nửa canh giờ sau.

Đại trưởng lão dẫn đầu hai ngươi đi tới quảng trường ở Phù Loan Điện.

Vân Hải chân nhân và Bắc Mặc cũng đến nơi.

Ngoài ra, Lục Nguyệt Mồ Mồ cũng cùng xuất phát, bà ta phụ trách hậu cần, tinh thông luyện đan và ý đạo.

Ba vị trưởng lão và ba tên đệ tử chân truyền đều cùng trình diện.

- Ừm?

Lúc ánh mắt Triệu Phong rơi lên người Bắc Mặc, thần sắc chợt thay đổi, nửa tháng không gặp, không ngờ tên này đã thành công đột phá tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

Lần trước tỷ thí, Bắc Mặc chẳng qua chỉ mới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cực hạn mà thôi.

Tu vi tiến triển như vậy, có thể xem là đứng đầu Tông môn, không hổ là siêu cấp thiên tài có thiên phú cao nhất Hiểu Nguyệt Tông.

Triệu Phong cũng không biết rằng, sau khi trải qua Phù Loan Thí Luyện, bản thân hắn thiếu chút nữa quét ngang toàn bộ môn hạ của Vân Hải chân nhân, cho nên Bắc Mặc đã điên cuồng tu luyện.

Trong cùng một thời đại, tranh phong giữa thiên tài chính là cạnh tranh lẫn nhau, sáng tạo kỳ tích.

Nếu như không có Triệu Phong, có lẽ Bắc Mặc cũng không thể ép ra được tiềm lực lớn như vậy. Đồng dạng, nếu như không có Bắc Mặc, Triệu Phong có lẽ cũng không thể đạt tới thành tựu ngày hôm nay.

Thậm chí ngay cả “Thủ tịch đại đệ tử” Dương Càn cũng có chút động dung, cảm thấy áp lực sâu sắc, dù sao thì Bắc Mặc cũng đạt được truyền thừa, tu vi tấn chức Ngũ trọng thiên, có uy hiếp nhất định với vị trí “Thủ tịch đại đệ tử” của hắn.

Bởi vậy, đội hình của Hiểu Nguyệt Tông khi tham gia “Tiểu Hội Tam Tông”, cơ bản tạo thành:

Dương Càn, Thủ tịch đại đệ tử, tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

Bắc Mặc, đệ tử chân truyền, tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

Triệu Phong, đệ tử chân truyền, tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

- Chuẩn bị xuất phát.

Đại trưởng lão vung tay lên, từ xa xa chợt truyền tới tiếng Ưng kêu vang dội.

Chỉ một đầu Phi Ưng kim sắc cực lớn từ dãy núi phía xa, phá không mà tới, dẫn động một trận gió kim sắc, khí thế khiến người khác phải sợ hãi.

- Đây là “Kim Thương Cự Ưng”, phi cầm Linh sủng tọa trấn sơn môn ư?

Triệu Phong bắt đầu đánh giá.

Kim Thương Cự Ưng mở rộng hai cánh, dài chừng bảy tám trượng, cái bóng của nó đủ bao trùm một hoa viên nhỏ, chịu tải được mươi người cũng không phải là nói chơi.

Luận lực chiến đấu, Kim Thương Cự Ưng có thể so với Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nếu như luận tộc độ phi hành đơn thuần, đoán chừng Chân Linh cảnh bình thường cũng phải kém vài phần. Dù sao thì Chân Linh cảnh bình thường cũng chỉ có thể phi hành trong khoảng cách gần, không thể nào phi hành trường kỳ được.

Đại trưởng lão dẫn đầu mọi người, bước lên lưng Kim Thương Cự Ưng.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu đột nhiên xuất hiện, tròng mắt xoay tròn, hiếu kỳ dò xét khắp bốn phía.

Lúc Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu bước lên lưng chim ưng, Kim Thương Cự Ưng khổng lồ đột nhiên lộ ra một tia sợ hãi, run rẩy.

- Ừm?

Đại trưởng lão và Vân Hải chân nhân đều phát hiện được chỗ dị thường.

Đại trưởng lão dường như có chút suy ngẫm, đưa tay trấn an Kim Thương Cự Ưng, giúp nó vượt qua cơn sợ hãi, khôi phục vẻ bình thường.

Ánh mắt Vân Hải chân nhân khi nhìn về phía Tiểu Tặc Miêu càng thêm nóng rực.

Trong thân thể Kim Thương Cự Ưng có huyết mạch Viễn cổ hiếm có, phẩm cấp không tầm thường, trong phần lớn Linh sủng của Hiểu Nguyệt Tông cũng được xếp vào hàng đầu, chiến lực tuyệt đối mạnh nhất.

Linh sủng quý hiếm cường đại như vậy mà không ngờ vẫn sinh ra sợ hãi với Tiểu Tặc Miêu.

Đương nhiên, Vân Hải chân nhân còn chưa ý thức được, Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu đều cùng bước lên một lúc, rốt cuộc Kim Thương Cự Ưng sợ hãi một trong hai người hay là cả hai người thì vẫn rất khó nói.

Thế nhưng Vân Hải chân nhân hiển nhiên sẽ không để ý đến nhân tổ “nho nhỏ” như Triệu Phong.

- Meo meo!

Con ngươi của Tiểu Tặc Miêu đảo một vòng, chợt lăng không xoay người một cái, nhảy lên vai Vân Hải chân nhân.

Ổ?

Đám người Triệu Phong đều hoàn toàn ngây ngẩn.

Vân Hải chân nhân cũng rất kinh ngạc, trên mặt chợt lộ ra thần sắc kinh hỉ, thầm nghĩ, hẳn là Tiêu Tặc Miêu này cũng biết đạo lý “Chim khôn biết chọn cành mà đậu”.

Vù vù...

Kim Thương Cự Ưng mở rộng hai cánh, dẫn động một trận gió kim sắc, giống như một đạo cầu vồng, bay về phía chân trời.

- Thật nhanh!

Triệu Phong chợt sinh lòng cảm khái, đứng trên lưng chim ưng, nhìn bao quát núi sông đại địa bên dưới, tâm huyết bành trướng, lộ vẻ kích động khó hiểu.

Một năm trước, lúc thân còn ở Triệu tộc, hắn chưa từng nghĩ sẽ trải qua hành trình tráng lệ như vậy trong Tông môn.

Một ngày nào đó, ta sẽ dùng lực lượng của mình, rong ruổi khắp mảnh địa lục thần kỳ này.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu ngồi trên vai Vân Hải chân nhân, bộ dạng cả hai đều rất vui sướng.

Vân Hải chân nhân cảm thấy mừng thầm, nếu như có quan hệ tốt với Tiểu Tặc Miêu này, sau đó lại giao dịch một cái giá tốt với Triệu Phong, e rằng đối phương cũng sẽ không cự tuyệt.

Triệu Phong cũng không quá để tâm, Tiểu Tặc Miêu có tầm mắt rất cao, không có khả năng sẽ hài lòng Vân Hải chân nhân, đoán chừng nó đang có chủ ý xấu xa nào đó.

Vân Hải chân nhân rất mừng rỡ, đem linh đan cho Tiểu Tặc Miêu ăn, kết quả đều bị nó nuốt sạch.

Meo meo!

Sau khi Tiểu Tặc Miêu ăn no, thỏa mãn gật đầu một cái, sau đó lại nhảy trở lại lên vai Triệu Phong, lộ ra một nụ cười đều.

Nụ cười trên mặt Vân Hải chân nhân lập tức cứng lại, không ngờ Tiểu Tặc Miêu này chỉ tới ăn uống rồi bỏ đi.

Một lát sau, Vân Hải chân nhân chợt biến sắc, thò tay sở bên hông rồi hét lên:

- Ngọc bội của ta!

- Xảy ra chuyện gì vậy Vân Hải sư đệ?

Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ đều liếc mắt nhìn.

- Ta vốn có một khối “Ngọc Tâm Bội”, có hiệu quả ngưng thần trấn tâm ma, giá trị xa xỉ, đột nhiên không đâu nữa. Đúng rồi! Nhất định là do con Tiểu Tặc Miêu kia, chỉ có nó là vừa rồi đã tiếp cận ta.

Ánh mắt Vân Hải chân nhân thoáng trầm xuống, đưa tay chỉ vào Tiểu Tặc Miêu.

Điều này sao có thể?

Mọi người trên lưng chim ưng đều cảm thấy hoang đường. Tiểu Tặc Miêu này thoạt nhìn nhỏ yếu như vậy, cùng lắm chỉ lớn bằng bàn tay, làm sao có thể lấy trộm ngọc bội của trưởng lão được?

Hơn nữa, với thực lực Chân Linh cảnh của Vân Hải chân nhân, tại sao lúc bị trộm lại không cảm ứng được chút nào?

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu đứng trên vai Triệu Phong, liên tục lắc đầu, bộ dạng ủy khuất, khóe mắt còn có chút ướt át, lập tức khiến mọi người đồng tình.

Thế nhưng hai thầy trò Vân Hải chân nhân lại quyết không tin.

- Nhất định là do tặc miêu này làm!

Bắc Mặc bình tĩnh trấn định nói, hắn là người hiểu rõ nhất sự xảo trá của tặc miêu này. Triệu Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Vân Hải Trưởng lão, nếu không tin có thể soát người, kiểm tra Trữ vật Thủ trạc của ta! Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu lắc đầu, vung hai móng vuốt lên, biểu thị kháng nghị.

- Hừ hừ, quả nhiên.

Vân Hải chân nhân bước về phía Triệu Phong.

- Ách... Vân Hải tiền bối à, ý của Tiểu Tặc Miêu là nếu ngài lục soát không có thì phải làm sao đây? Như vậy còn không phải là vũ nhục “miêu cách” của nó hay sao?

Triệu Phong có chút hữu khí vô lực nói, đành phải hồ trợ “phiên dịch” một phen.

Dù sao thì Tiểu Tặc Miêu cũng đã kỳ kết huyết khế Linh sủng với hắn, cho nên cả hai đều tâm ý tương thông.

- Cái này...

Vận Hải chân nhân có chút khó xử, dù sao thì Triệu Phong cũng là đệ tử của Đại Trưởng lão, nếu mình không có bằng chừng lại lục soát thân thể của hắn thì có chút không ổn. Nếu lục soát có thì cũng bỏ đi, nhưng nếu không tìm, vậy chẳng phải là công khai khi dễ đệ tử của Đại trưởng lão ngay trước mặt ông ta hay sao?

- Như vậy đi, nếu lục soát cộ, vậy con mèo này sẽ thuộc về ta, mặc kệ bổn trưởng lão xử trí. Nếu như tìm không thấy, bổn trưởng lão sẽ dâng tặng 100 khối nguyên tinh thạch hạ phẩm làm lương thực cho con mèo này.

Vân Hải chân nhân nói.

100 khối nguyên tinh thạch hạ phẩm?

Vẻ mặt của mọi người ở đây đều có chút biến đổi, số lượng nguyên tinh thạch này tương đương với một vạn nguyên tinh thạch thứ phẩm, không phải là con số nhỏ.

- Được rồi.

Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.

Một lát sau...

Vân Hải chân nhân với bộ mặt hậm hực, giao ra 100 khối nguyên tinh thạch hạ phẩm, thần sắc trở nên âm trầm, đứng qua một bên.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu lộ ra thần sắc như người giành chiến thắng, quơ quơ trảo trước mặt Triệu Phong.

- Được được! Chúng ta chia 5:5.

Triệu Phong có chút bất đắc dĩ nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây thiếu chút nữa đã té xỉu.

Vẻ mặt của thầy trò Vân Hải chân nhân và Bắc Mặc đều trở nên cực kỳ khó coi. Thầy trò hai người suốt cả chặng đường đều không vui. Nhưng cuối cùng Kim Thương Cự Ưng cũng thuận lợi bay đến nơi cần đến.

Bình luận

Truyện đang đọc