Triệu Phong vừa mới khẽ động thân hình, đã bị vài tên thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông theo dõi.
Vụt vụt...
Hai gã nam đệ tử lúc trước mình chính đại bám đuổi Triệu khách quý".
- Làm phiền nhị vị.
Triệu Phong ra vẻ thản nhiên hướng thụ.
Diệp Yên Vù đang tọa trấn tĩnh dưỡng ở đằng sau, đôi mắt dễ thương khẽ nhấp nháy, nhìn chăm chằm vào bóng lưng Triệu Phong đang ngày càng rời xa.
Chẳng biết tại sao.
Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng Triệu Phong càng đi xa, thì loại cảm giác này lại càng không ngừng trở nên mãnh liệt.
Từ sau khi Vũ Lạc chết, trong tâm linh của Diệp Yên Vũ có một loại trực giác, nảy sinh cảnh giác và hoài nghi đối với Triệu Phong
Giờ phút này.
Lực chú ý của nàng đã hoàn toàn bị thân ảnh của Triệu Phong dẫn dắt.
Bóng lưng và mái tóc lam phiêu dật kia, vẫn ở trong tầm mắt, hiện lộ vẻ thần bí.
Có lẽ dường như phát giác được điều gì đó, thiếu niên tóc lam bỗng nhiên quay đầu, tựa cười mà không phải cười, nhàn nhạt liếc nhìn nàng
Mắt trái thần bí u lam thâm thúy, phảng phất như hàn vực sâu vô tận, xuyên thấu làn váy trên người nàng thấu triệt hết toàn bộ bí mật của nàng
Khoảnh khắc đó.
Tâm linh Diệp Yên Vũ khẽ chấn động một luồng cảm giác mặt lạnh khó hiểu, lan tràn khắp toàn thân, giống như bị lột sạch quân áo, bị người khác nhìn thấy sạch sẽ.
Triệu Phong dường như có chút thâm ý, liếc nhìn Diệp Yên Vũ, đồng thời dần tiếp cận đám người Lý Hoành ở gần Tham Thiên Thụ Yêu.
- Lý sư huynh, nhanh bắt giết Triệu Phong
Trong lòng Diệp Yên Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, lãnh quang trong mắt lóe lên, âm thanh gấp gáp như chuông bạc, vang vọng
Cái gì? Đuổi giết Triệu Phong?
Phần đông đệ tử của Tịnh Nguyệt Linh Tông đều cảm thấy khó hiểu, đồng loạt nhìn về phía Diệp Yên Vũ, bất luận là thiên tài đang ở đằng trước công kích Thụ Yêu hay là đám người đang ở đằng sau tọa trấn tĩnh dưỡng.
Không phải giữa Triệu Phong và Diệp Yên Vũ có quan hệ hợp tác sao?
Lúc trước, Diệp Yên Vũ còn bảo vệ Triệu Phong tại sao bây giờ lại đột nhiên hạ sát thủ?
Biến hóa trong khoảnh khắc này, khiến rất nhiều người đều cảm thấy phát mộng
Chẳng qua.
Phe đội ngũ của Tịnh Nguyệt Linh Tông đều xem Diệp Yên Vũ là hạch tâm, nàng nói gì thì nghe nấy.
- Động thủ!
Hai tên nam đệ tử theo đuổi Triệu Phong có chút hưng phấn, cùng lúc hét lên, phát động công kích với Triệu Phong
- Ha ha ha, Diệp sư muội, cuối cùng muội cũng thông suốt rồi. Ta từ sớm đã nhìn tiểu tử này không vừa mắt rồi.
Lý Hoành cười dài một tiếng, không rảnh suy tư, ngược lại lao tới đuổi giết Triệu Phong
Cho dù hắn không rõ dụng ý của Diệp Yên Vũ, thế nhưng bảo hắn chém giết Triệu Phong tự nhiên hắn rất sẵn lòng làm chuyện này.
Trên thực tế.
Diệp Yên Vũ phát ra mệnh lệnh này, cũng là từ “trực giác” mách bảo.
Nhớ lại đủ loại thế cục lúc Triệu Phong hợp tác với mình, ban đầu là chịu bức hiếp, sau đó lợi dụng mình để hộ pháp, giúp hắn tu luyện bế quan, sau đó tìm ra kẽ hở giữa ba Tông tận dụng chỗ tốt, không ngừng phát triển, phong sinh thủy khởi.
Cho dù Diệp Yên Vũ còn chưa rõ chân tướng mọi chuyện, nhưng tình huống như thế nào thì lại có thể nhìn thấy rõ ràng
Đầu tiên, Triệu Phong theo sau nàng thực lực tu vi của hắn đần dần không ngừng tăng lên, chiếm được đủ loại chỗ tốt.
Tiếp theo, thực lực chân chính của Triệu Phong cùng với đủ loại mưu lược vô hình, khiến cho Diệp Yên Vũ càng không thể nhìn thấu, mơ hồ mất đi khả năng khống chế.
Còn một điểm trọng yếu nữa.
Phàm là người đối địch với Triệu Phong đều không có kết cục tốt, cho dù người này tu vi không cao lắm.
Vũ Lạc đối địch với Triệu Phong kết quả bỏ mình.
Hai gã nam đệ tử phát sinh xung đột với Triệu Phong đều bị hắn trêu đùa.
Lý Hoành muốn giết Triệu Phong kết quả bị lăng nhục trước mặt công chúng thậm chí còn chịu thiệt thòi.
Giờ phút này.
Triệu Phong tự động xin đi giết giặc, muốn hiệp trợ đám người Lý Hoành, Diệp Yên Vũ đột nhiên xuất hiện một loại cảnh báo, đặc biệt là lúc Triệu Phong ngoái đầu nhìn lại, tựa như có thâm ý gì đó.
Diệp Yên Vũ là người quả quyết, vừa cảm thấy không đúng lập tức hạ lệnh ra tay với Triệu Phong
- Nữ nhân này, trực giác thật nhạy bén, từ sau khi Vũ Lạc chết, nàng vẫn một lòng nghi ngờ.
Triệu Phong không ngờ rằng Diệp Yên Vũ lại quyết đoán, xuống tay với mình.
Nữ nhân này quá ngoan độc.
- Tiểu tử, nhanh bó tay chịu trói đi!
Hai gã nam đệ tử từ hai mặt trái phải đánh về phía Triệu Phong Triệu Phong phát hiện, bây giờ đã tiến vào phạm vi bộ rễ của Tham Thiên Thụ Yêu.
- Giữ chân hắn!
Diệp Yên Vũ ở đằng sau, hạ lệnh một tiếng, đồng thời cũng nhanh chóng phóng về phía bên này.
Nàng rất rõ, thân pháp tốc độ của Triệu Phong cực kỳ cao minh, thực lực cũng mạnh hơn hai gã nam đệ tử kia rất nhiều.
Việc cấp bách, hai gã nam đệ tử kia chỉ cần cuốn lấy Triệu Phong trong giây lát, thậm chí chỉ cần thời gian mấy nhịp hô hấp, như vậy cũng đủ kéo dài thời gian cho Diệp Yên Vũ và Lý Hoành rồi.
Sắc mặt hai gã nam đệ tử thoáng run, liền nghe theo mệnh lệnh của Diệp Yên Vũ, không dám tiếp cận Triệu Phong quá, chủ yếu chỉ dây dưa giữ chân
Khóe miệng Triệu Phong có chút trào phúng, lạnh lùng đạm mạc như đang nhìn con sâu cái kiến.
Bịch bịch...
Hai gã nam đệ tử từ không trung rơi xuống
Thân hình bọn hắn vừa rơi xuống “vụt vụt vụt...”, một ít bộ rễ từ dưới tầng đất chui ra, trói chặt lấy hai người.
- Aa...
Hai tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, sau đó hai tên đệ tử đã biến thành chất dinh dưỡng mới cho Tham Thiên Thụ Yêu.
Những thiên tài của Tam Đại Tông Phái ở đây đều kinh ngạc, mở to hai mắt mà nhìn.
Xảy ra chuyện gì?
Hai gã thiên tài Chân Huyền cấp đỉnh phong tại sao lại đột nhiên rơi xuống đất?
Triệu Phong căn bản không động thủ, nhiều lắm chỉ “liếc nhìn” bọn hắn.
- Đồng Thuật tinh thần, chỉ liếc mắt đã khiến cho hắn trụy lạc vào vực sâu.
Xích Quỷ đang tọa trấn tĩnh dưỡng ở đằng sau, đột nhiên hô nhỏ một tiếng, đã nhìn ra hư thật.
Hít...
Đám thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông đang truy kích, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
- Triệu Phong ngươi chôn sống hai đệ tử của Tịnh Nguyệt Linh Tông ta, Vũ Lạc quả nhiên là bị ngươi mưu hại... Ngươi ẩn giấu rất sâu.
Trên mặt Diệp Yên Vũ ngưng kết sương lạnh, đôi mắt đẹp dễ thương co rút lại, sát cơ lạnh lẽo như thực chất.
Chỉ liếc mắt một cái, liền khiến cho hai gã thiên tài Chân Huyền cấp đỉnh phong, lập tức bị chôn vùi tinh mạng, điều này, e rằng ngay cả Chân Chủ cấp cũng không làm được.
Tên Triệu Phong này, không chỉ ẩn giấu rất sâu, mà còn là sói đội lốt cừu.
- Tiểu tử, xem ra ngươi mới là hung thủ sát hại Vũ Lạc. Đừng hòng bỏ chạy, để mạng lại!
Hai con ngươi của Lý Hoành đỏ rực, khóe mắt như muốn nứt ra, sát cơ đầy mặt.
Vụt...
Toàn thân Triệu Phong chớp động điện quang màu xanh đậm chói mắt, giống như Điện Lôi Chi Thần, Ẩm Ảnh Phi Phong sau lưng rung lên, tốc độ đột nhiên tăng vọt.
Chỉ luận tốc độ đơn thuần, Triệu Phong thậm chí không kém bao nhiêu so với Lý Hoành tu vi Chân Chủ cấp đại thành.
Vụt vụt...
Chỉ trong thoáng chốc, Triệu Phong đã tạo nên hơn mười đạo hư ảnh điện minh trong hư không có một số là huyễn ảnh, còn lại đều là Ảm Ánh phân thân.
Chờ đến lúc Lý Hoành chạy đến, khu vực này chỉ còn lại tàn quang điện mị, Triệu Phong đã biến mất hầu như không còn.
Chân thân của Triệu Phong đã ẩn nấp giữa rừng cây, không biết tung tích.
- Không ngờ lại để cho hắn chạy thoát...
Trên mặt Lý Hoành tràn đầy hàn sát, sát ý mãnh liệt dâng tràn, khuôn mặt mơ hồ vặn vẹo.
Vụt...
Đột nhiên, phụ cận mặt đất xuất hiện một hư ảnh Triệu Phong vô cùng ảm đạm, đang lặng lẽ bỏ chạy.
- Súc sinh, chết đi cho ta!
Sát cơ lửa giận bừng lên trong lòng Lý Hoành, bộc phát tới cực điểm, “vụt” một tiếng, đánh về phía Triệu Phong
Giờ khắc này.
Cảm xúc của Lý Hoành giống như bị kích nổ, tâm linh lý trí trở nên hỗn loạn, thậm chí còn xem nhẹ nguy cơ bộ rễ phụ cận mặt đất.
Lập tức, Lý Hoành dần dần tiếp cận mặt đất, bộ rễ của Thụ Yêu nằm bên dưới tầng đất, ẩn giấu không một động tĩnh, tiềm tàng sát cơ.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao Lý Hoành cũng giống như Vũ Lạc, liều mạng lao xuống dưới đất như vậy?
- Lúc trước Vũ Lạc bị lòng tham che mờ lý trí, còn Lý Hoành bây giờ lại bị cừu hận và lửa giận bao trùm lý trí
Một vài đệ tử của ba Tông ở đằng sau quan chiến, liền cảm thấy không đúng
- Lý Hoành cẩn thận!
Diệp Yên Vũ đuổi theo ở đằng sau, đột nhiên sắc mặt đại biến, quát lớn một tiếng.
Thanh âm của nàng giống như tiếng sấm giữa trời quang vang vọng trong não hải của Lý Hoành.
Phá!
Cánh tay trắng nõn nà của Diệp Yên Vũ vung lên, một tia ánh trăng như gợn sóng phá không mà đi, trực tiếp chém chết hư ảnh ảm đạm của Triệu Phong
Thì ra.
Đây chẳng qua chỉ là một Âm Ảnh phân thân.
Lý Hoành giống như từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện mình cách mặt đất quá gần, thậm chí còn tiến vào phạm vi công kích của bộ rễ Thụ Yêu.
Vụt vụt vụt...
Một đám bộ rễ Thụ Yêu phá đất mà ra, nhanh chóng quấn về phía hắn.
Lý Hoành hét lớn một tiếng, toàn thân bắn ra từng đạo điện hà Thủy Lôi, dưới chân tràn ngập u lam Thủy Lôi, bỗng nhiên nổ tung cả người hóa thành một đạo ánh sáng Lôi đình, chấn khai đám bộ rễ Thụ Yêu, “vút” một tiếng, bay lên giữa tầng mây.
Thời khắc mấu chốt.
Lý Hoành thi triển bí thuật, tránh hiểm được một kiếp.
- Nguy hiểm thật.
Sống sót sau đại nạn, lưng hắn cũng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng hoảng sợ một phen.
- Đáng tiếc... Mất đi một cơ hội tốt.
Nấp trong chỗ tối của rừng cây, Triệu Phong lặng lẽ đứng dưới tầng đất, có chút tiếc hận.
Hắn thi triển “Tâm Linh Chi Nhãn”, muốn giết Lý Hoành, nào ngờ lại bị Diệp Yên Vũ nhìn thấu.
Khoảnh khắc vừa rồi, bởi vì sát cơ lửa giận của Lý Hoành dâng trào, cho nên tâm tinh xuất hiện kẽ hở, bị Triệu Phong dùng “Tâm Linh Chi Nhãn” thừa dịp hư mà vào.
Nếu không phải Diệp Yên Vũ kịp thời chạy đến, Tịnh Nguyệt Linh Tông nhất định sẽ tổn thất thêm một thiên tài Chân Chủ cấp đại thành.
Kỳ quái chính là, Triệu Phong đứng tại tầng đất, lại không bị Tham Thiên Thụ Yêu công kích.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Yên Vũ phát lạnh, tập trung vào vị trí của Triệu Phong
Hiển nhiên, tâm cảnh, cấp độ cùng với các phương diện tố chất năng lực của nàng đều mạnh hơn Lý Hoành nhiều.
Triệu Phong biết rõ sự đáng sợ của Diệp Yên Vũ, thân hình nhoáng lên một cái, trực tiếp xâm nhập Tham Thiên Thụ Yêu.
- Tại sao hắn lại không bị Thụ Yêu công kích?
Hàng lông mày kẻ đen của Diệp Yên Vũ khẽ cau lại, cũng không truy kích Triệu Phong
Triệu Phong ở trong phạm vi công kích của Tham Thiên Thụ Yêu, thế nhưng lại không bị công kích, những người khác thì lại không có được “đặc quyền” này.
Vụt vụt vụt...
Thân hình Triệu Phong liên tục di động nhảy lên cành cây của Tham Thiên Thụ Yêu.
- Chuyện gì xảy ra... Tại sao Tham Thiên Thụ Yêu lại không công kích hắn?
- Người này, thật tà môn, không bình thường chút nào.
Thiên tài của ba Tông đều trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Triệu Phong nhẹ nhàng hành tẩu trên thân Tham Thiên Thụ Yêu.
Tham Thiên Thụ Yêu kia dường như hoàn toàn phớt lờ hắn.
Bịch...
Triệu Phong nhảy vào bên trong Tham Thiên Thụ Yêu, đáp xuống một cành cây vừa thô vừa to, khẽ gật đầu, nói:
- Tham Thiên Thụ Yêu, bây giờ chúng ta sẽ kể vai chiến đấu.
Grào...
Cành cây và lá cây trên người Tham Thiên Thụ Yêu khẽ run run, tinh thần dao động phát ra âm thanh:
- Vốn còn cho rằng viện binh theo lời “Tử Thánh đại nhân”, ít nhất sẽ là một vị Chân Chủ cấp. Không ngờ chỉ có “chút xíu” như ngươi, haizz...
Tham Thiên Thụ Yêu có chút thất vọng
- Ha ha, Tham Thiên Thụ Yêu, nếu như ta có thể giúp ngươi đánh lui đám người kia, lại đồng thời khiến cho thương thế của ngươi khôi phục ít nhất một nửa. Ngươi sẽ báo đáp ta như thế nào?
Triệu Phong cười một tiếng.
Tham Thiên Thụ Yêu hiển nhiên có chút xem thường viện binh như hắn.
Chẳng qua, điều này cũng rất bình thường tu vi cấp độ của Triệu Phong không đủ, ít nhất phải là Chân Chủ cấp mới có thể lọt vào pháp nhãn của Tham Thiên Thụ Yêu.
- Đám người kia có năm đại Chân Chủ cấp, Chân Linh cảnh hơn mười người, chỉ bằng vào một mình ngươi, có thể giúp ta đánh lui bọn hắn, còn khôi phục một nửa thượng thế cho ta? Tiêu bối, ngươi đã quá đề cao bản thân và xem thường một kích của “Hư Thần bảo hộ” rồi.
Tham Thiên Thụ Yêu khẽ nói.
- Dừng lại!
Triệu Phong cắt ngang Thụ Yêu, nói:
- Nếu như ta làm được, ngươi có thể dùng “Mộc Linh tinh phách”. Giúp ta cảm ngộ tu luyện một phen hay không?
- Hừ, nếu ngươi thật sự có thể làm được, cũng tương đương với việc giúp ta vượt qua một kiếp. Lấy bổn nguyên “Mộc Linh tinh phách” của ta để giúp ngươi cảm ngộ tu luyện một chút thì có khó gì?
Tham Thiên Thụ Yêu một lời đáp ứng.