CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

Một tia sáng màu xanh pha lẫn màu hồng lóe lên. Tại vị trí chính giữa là một vệt ấn ký màu u lam.

Lúc Triệu Phong lấy ra La Hầu cung, không ít người đều cảm thấy kinh ngạc.

Tại Đại lục Thanh Hoa hiện nay, cường giả sử dụng cung tiễn cực kỳ hiếm, có thể nói là vô cùng ít ôi.

- Cung tiễn?

Trong lòng Từ Tử Huyền cười lạnh, phi kiếm của hắn xa có thể công, gần có thể thủ, tạo thành Tam Kiếm Trận thì càng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Năm xưa, Ngạo Thiên Nguyệt cũng thua bởi “Tam Kiếm Trận” này, đến tận bây giờ vẫn chưa có kế sách gì để ứng phó.

Mà giờ khắc này Triệu Phong lại rút ra cung tiễn vốn ít người chú ý đến.

Nếu như muốn dựa vào thứ đó để đối phó với ba thanh phi kiếm của hắn, quả thật không khác gì người điên nói chuyện viển vông.

Keng!

Thanh phi kiếm màu vàng trong Tam Kiếm Trận đột nhiên phá không đuổi theo Triệu Phong.

Viễn cận đều có, linh hoạt đa dạng, đây chính là ưu thế Ngự Kiếm Thuật của Từ Tử Huyền.

- Ha ha! Trong tất cả các loại vũ khí, cung tiễn là có khoảng tấn công xa nhất đấy.

Triệu Phong khẽ cười một tiếng, Ảm Ánh Phi Phong run lên, tiếng điện minh vang lên dồn dập, nhanh chóng mở rộng khoảng cách với Từ Tử Huyền.

Luận tốc độ khinh thân, Từ Tử Huyền cũng không hề thua kém Triệu Phong, bởi hắn dù sao cũng có tu vi Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, mà các phương diện khác lại không có uy hiếp nào rõ ràng.

Chẳng qua...

Nếu Từ Tử Huyền muốn vừa khống chế vừa truy kích thì tốc độ sẽ giảm bớt rất nhiều.

Mặc dù ba thanh bảo kiếm của hắn vì một số tính chất đặc thù, cộng thêm phổi hợp với độc môn bí kỹ, cho nên mới có thể cách không điều khiển, thế nhưng hiển nhiên vẫn phải phân ra rất nhiều tâm lực.

Rất nhanh, khoảng cách giữa Từ Tử Huyền và Triệu Phong liền bị kéo giãn.

Phạm vi của Trận Pháp đài rất lớn, đủ cho Triệu Phong thực hiện điều này.

Từ Tử Huyền cũng không biết rằng, chỉ vì một chút sơ sẩy mà trận chiến này đã xuất hiện chuyển biến cực lớn.

- Ba thanh phi kiếm của Từ Tử Huyền đều tiếp cận cấp bậc Phàm cấp thượng phẩm, lại trải qua luyện chế đặc thù, kết hợp thành một thể, tâm ý tương thông, có thể điều khiển bằng suy nghĩ. Một khi tạo thành “Tam Kiếm Trận” thì uy lực lại càng cường đại tuyệt luân.

Triệu Phong ý thức được ưu thế của Từ Tử Huyền chính là ở chỗ ảo diệu của ba thanh kiếm này.

Uy lực của Tam Kiếm Trận quả thật quá kinh khủng, trong tình huống đối kháng chính diện, cho dù là Ngạo Thiên Nguyệt cũng sẽ bị thua.

Phong Lôi Chưởng của Triệu Phong cũng không thể nào chống lại, trừ phi hắn có thể tu luyện tới tầng thứ bảy cao nhất.

Trong Tứ đại tân tú của liên minh, e rằng chỉ có Thương Vũ Nguyệt là mới có thể dùng công kích Kiếm Đạo vô địch chí cường của mình, chính diện phá vỡ Tam Kiếm Trận của Từ Tử Huyền.

Vèo Vèo Vèo...

Triệu Phong kéo động La Hầu cung, điện minh và cuồng phong gào thét nhức tai, gần như vượt qua tốc độ âm thanh, lao thẳng về phía Từ Tử Huyền.

Một trận hàn lưu cực kỳ kinh khủng xen lẫn trong tiếng điện minh nổ vang, giao kích với phi kiếm của Từ Tử Huyền.

Một lần, hai lần, ba lần...

Mồi lần giao kích, thân hình của Từ Tử Huyền đều khẽ khựng lại đôi chút, một dòng hàn lưu và điện lưu xâm nhập vào cơ thể, khiển hắn khó chịu không nói nên lời.

Huống chi, Triệu Phong còn thi triển “Tà Thần Tiễn Thuật” độc môn của hắn, cho nên thủ đoạn công kích này đã đạt tới tình trạng quỷ thần khó lường.

Mũi tên Triệu Phong bắn ra ngoài, thượng thường sẽ uốn lượn khúc chiết, thậm chí lừa gạt ánh mắt người khác, không ngừng tìm đến góc chết sơ hở của đối phương.

Vèo Vèo Vèo...

Càng đáng sợ hơn, những mũi tên bắn ra ngoài lại có thể trở về chủ nhân trong thời gian ngắn, “tử mẫu đồng tâm” (*), uy lực tuyệt luân.

(*) ý là có thể điều khiển mũi tên rất dễ dàng

Điện lưu và hàn lưu lần lượt trùng kích Từ Tử Huyền.

Từ Tử Huyền rốt cuộc đã có chút hối hận, lúc đầu lẽ ra không nên xem thường Triệu Phong.

Lúc này, tràng diện đã bị Triệu Phong hoàn toàn khống chế.

Triệu Phong không cần chính diện đối chiến với Từ Tử Huyền, nhưng vẫn nhẹ nhàng giống như đang “chơi diều”.

Không phải nghi ngờ, khoảng cách tấn công của La Hầu cung còn xa hơn cả phi kiếm của Từ Tư Huyền.

Cấp độ Thoát Phàm Cảnh chỉ có thể miễn cưỡng thi triển Ngự Kiếm Thuật, Từ Tử Huyền có thể đồng thời khống chế ba thanh phi kiếm là vì bản thân những phi kiếm này có một số đặc tính nhất định.

Luận khoảng cách công kích.

La Hầu cung của Triệu Phong vừa uy lực vừa hiệu quả, tầm bắn đạt tới vài dặm, tốc độ cực nhanh, thậm chí tiếp cận vận tốc âm thanh.

Mà phi kiếm của Từ Tử Huyền, uy lực hữu hiệu chỉ trong tầm 20 trượng, nếu xa hơn thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều, vượt qua 50 trượng thì chính hắn cũng sẽ gặp đại nạn.

Bởi vậy, Từ Tử Huyền đã hoàn toàn lâm vào tình cảnh “bị đánh”.

La Hầu cung ẩn chứa hàn lực và thuộc tính tê liệt của điện kích, lần lượt trùng kích, khiến cho tốc độ của hắn bị giảm đến phân nửa.

Vèo Vèo Vèo...

Thế công của La Hầu cung càng ngày càng mãnh liệt, một mũi La Hầu Tiễn có thể đối kháng với một thanh phi kiếm, lại còn có thể nhanh chóng trở về vị trí cũ để “bổ sung năng lượng”. Mỗi lần công kích, tốc độ và lực đạo đều đạt tới đỉnh phong.

Ba thanh phi kiếm của Từ Tử Huyền vờn quanh người, tiếng “đinh đinh đinh” không ngừng vang lên, lần lượt ngăn cản công kích tiễn thuật quỷ thần khó lường của Triệu Phong.

Bởi vậy cho nên hắn tiêu hao rất lớn, một mặt phải duy trì Tam Kiếm Trận, một mặt còn phải chống lại hàn lực và điện kích.

Dưới sự xâm nhập không ngừng của hàn lực và điện kích, cơ năng thân thể sẽ xuất hiện thương tổn, cứ tiếp tục kéo dài sẽ lưu lại di chứng.

Từ Tử Huyền âm thầm kêu khổ, thế nhưng hắn đã bước đến đường này, không còn đường để lui nữa rồi.

Tam Kiếm Trận là thủ đoạn không thể địch nổi, cần phải dốc hết toàn lực của hắn, một khi từ bỏ kiếm trận, thân thể sẽ cứng ngắc, tốc độ giảm mạnh quá nửa, chỉ e không thể nào chống cự nổi công kích tiễn thuật của Triệu Phong.

Mọi người trên sân đang xem chiến đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ chưa từng gặp qua tiễn thuật nào có thể đạt tới trình độ khủng bố khó chơi đến vậy.

Triệu Phong lợi dụng ưu thế khoáng cách của La Hầu Tiễn, sử dụng chiến thuật “thả diều”, phát huy vô cùng tinh tế.

Ba thanh phi kiếm của Từ Tử Huyền bị áp chế đến trước mặt, không còn lực phản kích, cho dù hắn muốn phản kích thì cũng bị hạn chế khoảng cách, không thể nào đột phá.

Trên đài quan chiến, bên phía Huyền Chân Môn.

- Haizz...

Huyền Chân Môn chủ thở dài, nói:

- Lúc trước Từ Tử Huyền quả thật đã quá chủ quan, cho nên mới bị ép đến mức phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

- Cung tiễn của Tiểu tử kia ẩn chứa thuộc tính, cực kỳ khó nhằn, khiến đối thủ nửa bước khó đi. Hơn nữa, khoảng cách đã kéo dài, ưu thế của phi kiếm cũng theo đó mà sụp đổ.

Đại trưởng lão của Huyền Chân Môn cũng không khỏi than thầm.

Luận thực lực chính diện, Từ Tử Huyền có lẽ chỉ dưới Thương Vũ Nguyệt mạnh nhất. Thế nhưng cuối cùng lại bị chiến thuật vô sỉ của Triệu Phong áp chế gắt gao.

- Lúc này, thắng bại vẫn khó nói trước được, tu vi của Từ Huyền dù sao cũng đã đạt tới Thất trọng thiên, chân lực tinh thuần hùng hậu, khí mạch trầm sâu. Tiếp tục kéo dài, chỉ cần phòng thủ được thì tiêu tử kia có lẽ cũng sẽ sớm kiệt lực thôi.

Một vị trưởng lão khác lên tiếng.

Tại phân tràng số 3.

Trận chiến giữa Triệu Phong và Từ Tử Huyền đã đến hồi gay cấn.

Từ Tử Huyền hoàn toàn bị áp chế, dứt khoát chuyên tâm phòng thủ, phi kiếm của hắn có thể vừa công vừa thủ, ưu thế lại hiện ra.

- Chỉ cần kiên trì tới cùng thì Tiểu tử kia có lẽ sẽ kiệt sức trước ta.

Từ Tử Huyền thầm nghĩ trong lòng.

Thế nhưng...

Thuộc tính đóng băng trên cung tiễn mà Triệu Phong sử dụng là đến từ thân cung, còn hiệu quả điện kích thì đến từ Điện Chi Truyền Thừa. Vì vậy cũng tiêu hao không nhiều, lại có chỗ dựa là La Hầu Tiễn nên hắn càng thoải mái hơn.

Ngược lại, Từ Tử Huyền sử dụng Ngự Kiếm Thuật, tiêu hao tâm thần rất lớn, càng huống chi là tạo thành Tam Kiếm Trận.

- Cứ tiếp tục kéo dài thì ta ít nhất cũng có bảy phần thắng, chẳng qua...

Thần quang trong mắt Triệu Phong đột nhiên lóe lên, rực rỡ chói lọi.

Huyết mạch lực lượng trong cơ thể mơ hồ dung nhập vào trong La Hầu cung.

Vèo Vèo Vèo...

Mũi tên bắn ra một đạo cầu vồng, tốc độ hoàn toàn đột phá vận tốc âm thanh, uy năng đạt tới một cấp bậc hoàn toàn mới.

Keng keng...

Tia lửa bắn tứ tung khắp nơi, hàn năng và điện lưu lan tràn khắp xung quanh, thân hình Từ Tử Huyền nhanh chóng thối lui, khí huyết sôi trào, sắc mặt đại biến.

Còn không đợi hắn kịp thở dốc thì mũi La hầu Tiễn thứ ba đã phá vỡ rào cản, đồng thời cũng ẩn chứa một luồng sóng tinh thần vô cùng kỳ dị.

Ầm ầm...

Từ Tử Huyền chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang lôi minh, phảng phất như một Lôi Long hủy thiên diệt địa đang xông thẳng vào “Tâm Hải” của hắn, cực kỳ hung hãn.

- Không ổn! Trong mũi tên này có ẩn chứa tinh thần công kích.

Tâm thần Từ Tử Huyền chấn động, vẻ mặt trắng bệch, thoáng hoảng hốt.

- Muộn rồi!

Mũi La Hầu Tiễn thứ ba đã xuyên qua kẽ hở của Tam Kiếm Trận, khiến kiếm võng bắn ra một trận tia lửa, sau đó hung hăng cắm lên vai Từ Tử Huyền.

Phành...

Từ Tử Huyền bị uy lực của một tiễn cường đại này đánh bay xa mấy trượng, máu nhuộm đầy tiễn. Đồng thời, một luồng hàn nàng và điện lưu cực kỳ mãnh liệt lan tràn khắp toàn thân, khiến thân thể của hắn lập tức cứng đờ.

- Ngươi thua rồi!

Triệu Phong cầm La Hầu cung trong tay, ba mũi tên trở về vị trí cũ, chậm rãi hạ xuống đất.

Lúc này, Từ Tử Huyền đang bị điện lưu và hàn năng ảnh hưởng, nếu như Triệu Phong tiếp tục công kích, đối phương sẽ không có chút khả năng chống đỡ nào.

- Triệu Phong thắng!

Trọng tài Chân Linh cảnh của phân tràng số 3 liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sâu.

Xoạt!

Toàn trường lập tức chấn động, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Triệu Phong, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ và nghi vấn.

Tại đài quan chiến hẻo lánh, bên phía Thiết Long Cường Quốc.

- Đột nhiên đổi chiến thuật, sau đó tiến hành áp chế toàn diện, cuối cùng lợi dụng sơ hở của đối phương mà bất ngờ chiến thắng... Tiểu tử này thật không đơn giản.

Một người trong đám người không khỏi sợ hãi than.

Những người khác cũng khẽ gật đầu, đều cảm thấy ngạc nhiên trước phương thức chiến thắng của Triệu Phong.

- Thực sự quyết định thắng thua chính là lực lượng huyết mạch vừa thoáng xuất hiện kia, nhưng e rằng đây không phải là lực lượng huyết mạch bình thường đâu.

Một âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng từ thần bí nhân đội mũ rộng vành che lụa đen truyền tới.

Mọi người của Thiết Long Cường Quốc đều giật mình, nhưng hiển nhiên toàn bộ người ở đây đều xem đối phương là trung tâm, cho nên cũng không hề nghi ngờ lời nói của hắn.

Bên phía Hiểu Nguyệt Tông.

- Thắng rồi! Phong nhi đã thắng rồi!

Hiểu Nguyệt Tông chủ cũng lộ vẻ sợ hãi và vui mừng, chỉ có Vân Hải chân nhân là cười hơi gượng gạo.

Tại phân tràng số 3.

Triệu Phong thu hồi La Hầu cung, chậm rãi bước xuống đài.

Giờ khắc này, nhất cử nhất động của hắn đều khiến mọi người chú ý.

Mười ba Tông phái đã xuất hiện một tân tú mới.

Ánh mắt Triệu Phong quét qua nơi nào, những đệ tử đại biểu của phân tràng số 3 đều vội vàng cúi đầu xuống, cả đám thoáng cảm thấy chột dạ bất an.

Đặc biệt là Cốc U Nguyệt, khuôn mặt của nàng lúc xanh lúc đó, cuối cùng vẫn không dám nhìn thẳng Triệu Phong.

Sau khi Triệu Phong chiến thắng Từ Tử Huyền, mấy tân tú còn lại của liên minh cũng cảm thấy rung động.

- Chuyện này... Làm sao có thể...

Vẻ mặt của Ngạo Thiên Nguyệt hết sức phong phú, thanh âm có chút không bình thường, dường như không thể nào chấp nhận được hiện thực này.

Nhớ lại ngày đó, lúc còn ở Tiểu Hội Tam Tông, hắn căn bản không thèm liếc nhìn Triệu Phong lấy một cái.

Nên biết rằng, Từ Tử Huyền mà Triệu Phong vừa chiến thắng chính là một trong số Tứ đại tân tú, thậm chí xếp hạng còn cao hơn hắn một bậc.

Triệu Phong chiến thắng Từ Tử Huyền, đồng nghĩa với việc trở thành tân tinh của liên minh, ít nhất có thể đứng ngang hàng với Ngạo Thiên Nguyệt.

- Đối với huynh ấy thì cũng không có gì kỳ quái.

Triệu Vũ Phi mỉm cười, ngọt ngào nói, phảng phất như kết quả này cũng không có gì bất ngờ.

Nhất thời, tiếng nghị luận vang lên không ngớt, không ngờ đại hắc mã lần này lại yêu nghiệt đạt tới tình trạng nghịch thiên như vậy, từng bước sáng tạo kỳ tích, thẳng cho đến khi trở thành Tứ đại tân tú của liên minh.

Thế nhưng vẫn có hai người rất bình tĩnh, hai người đó chính là Thương Vũ Nguyệt và Lâm Thông.

Từ Tử Huyền tuy mạnh, nhưng lại không tiếp nổi một kiếm của Thương Vũ Nguyệt, thậm chí Lâm Thông chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể đánh bại hắn.

- Triệu Phong, lần này thua là do ta sơ sẩy. Chờ đến lúc Phong Vân quyết chiến, Từ mỗ sẽ không bảo lưu thực lực nữa.

Từ Tử Huyền cố nén cơn đau nhức phát ra từ vết thương, đầy vẻ không cam lòng lên tiếng.

Thế nhưng Triệu Phong vẫn đứng yên tại chỗ, mái tóc xanh tung bay, thậm chí không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Sau đó, phân tràng số 3 vẫn tiếp tục thi đấu, Triệu Phong một đường vô địch, thành công đạt được hạng nhất trong phân tràng của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc