CHÚA TỂ CHI VƯƠNG

- Triệu Phong, ngươi định...

Trên mặt Thiết Ma tràn ngập nghi hoặc, khó có thể tin nổi, nhìn về phía thân ảnh tóc lam đang đứng cản trước mặt.

Xa xa, một vài người đang xem chiến đều kinh hô một trận.

Khoảnh khắc cuối cùng, lúc Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo định giết chết Cầm Vương Phi, Triệu Phong đột nhiên nhúng tay, ngăn cản một kích trí mạng của Hắc Ám Quang Luân.

Bên ngoài thân thể Triệu Phong chập chờn một tầng gợn nước màu lam, phảng phất như biên sâu thâm thúy, bên ngoài từng trận sóng rung động Hắc Ám Quang Luân chém vào trong gợn sóng nước này, phần lớn lực lượng đều bị hấp thu và suy giảm, giống như ném đá xuống biển.

Tại sao Triệu Phong lại ngăn cản?

Trong lòng Thiết Ma mặc dù nghi hoặc, nhưng lại càng kinh ngạc trước thực lực của Triệu Phong hơn.

Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo toàn lực thúc dục Hắc Ám Quang Luân, vậy mà không thể nào phá nổi tầng phòng ngự do lực lượng huyết mạch của Triệu Phong tạo thành.

Thiết Ma tin rằng Chân Chủ cấp đỉnh phong khác, tuyệt đối khó có thể chính diện ngăn cản một kích Hắc Ám Quang Luân toàn lực của mình.

Mà thiếu niên trước mắt lại nhẹ nhàng làm được.

- Phó giáo chủ, ta còn thiếu nợ Lục Vu Trí Giả một phần nhân tình, lần này hãy tha cho nàng ta một lần.

Triệu Phong mở miệng giải thích.

Theo đạo lý, Triệu Phong và Cầm Vương Phi ở lập trường đối địch, mâu thuẫn khó có thể hóa giải.

Ngày xưa, tại Thiên Bồng đại quốc, Cầm Vương Phi tính toán với Triệu Phong cuối cùng bị hắn cưỡng chế trước mặt bao nhiêu người.

Chẳng qua, cuối cùng vẫn có một vài nguyên nhân khiến Triệu Phong làm ra quyết định, không thể giết chết Cầm Vương Phi.

Ví dụ như vì các mối quan hệ với Lục Vu Trí Giả, hoặc sư tôn Đại trưởng lão.

- Cũng được, lần này nể mặt ngươi, bổn tọa sẽ lại thả cho nàng một đường sống

Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo không khỏi lắc đầu, thở dài một hơi, thu hồi Hắc Ám Quang Luân.

Lại thả cho nàng một đường sống?

Triệu Phong có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trước kia Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo đã có cơ hội giết Cầm Vương Phi, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó cho nên mới không hạ sát thủ?

Cẩm Vương Phi thở phào một hơi, một thân cung trang bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.

- Triệu Phong không ngờ ngươi lại cứu ta một mạng, Thần sắc của nàng trở nên phức tạp.

Cẩm Vương Phi vốn muốn phối hợp với ba người Cầm Kiếm Cung chủ, diệt sát Triệu Phong không ngờ cuối cùng lại được Triệu Phong cứu.

- Cút đi, đây là cơ hội cuối cùng.

Triệu Phong có chút chán ghét liếc nhìn Cầm Vương Phi.

Trong suy nghĩ của Triệu Phong hắn không hề có bất kỳ hảo cảm nào đối với Cầm Vương Phi, thậm chí còn có sát ý.

Cầm Vương Phi không dám ở lại lâu, lập tức phá không phi độn mà đi.

- Cẩm Vương Phi này, từ khi tiến vào Hoàng thất, bắt đầu gây nên sóng gió, lúc nàng còn chưa phát triển ta đã có mấy lần cơ hội giết nàng Nhưng về sau nể mặt Lục Vu Trí Giả, cho nên ta vẫn không giết nàng

Sắc mặt Thiết Ma vẫn bình thản, đưa mắt nhìn Cầm Vương Phi rời đi.

Triệu Phong tỉnh ngộ, hắn chợt nhớ Khương Tam Phong đã từng nói qua, Thiết Ma vì xác định sinh tử của mình, cho nên đã từng tới hỏi qua Lục Vu Trí Giả.

- Chủ yếu là còn vì Giáo chủ, Hồng ca của ta và Lục Vu Trí Giả có quan hệ rất không tệ. Thiết Ma thở dài một hơi.

Giáo chủ? Giáo chủ Chân chính?

Trong lòng Triệu Phong khẽ động cũng không nghĩ rằng quan hệ bên trong lại phức tạp như vậy.

Trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại lão giả tóc đỏ thần bí đã từng tặng Băng Hồn Chi Cầu và Minh Đồng Tàn Thiên cho mình.

Sau khi để Cẩm Vương Phi chạy đi.

Triệu Phong nhanh chóng trở lại gian mật thất luyện khí dưới đất, tiếp nhận công tác từ Khô Lâu đường chủ.

Trong khoảng thời gian vừa rồi, diễm khí ô quang hoàn toàn bảo trùm gian mật thất luyện khí dưới mặt đất, khiến cho những người khác không cách nào nhìn trộm được.

Mạnh như Thiết Ma mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng xâm nhập linh thức vào, tuy nhiên vẫn chịu phải sự cắn trả nhất định.

- Sau lưng Triệu Phong này còn có cao nhân cường đại nào? Dường như rất am hiểu Quỷ Thi đạo...

Thiết Ma thầm giật mình.

Luận tu vi, ông ta cách Nửa bước Đan Nguyên cảnh cũng không xa, nhưng không thể nào đánh giá được tồn tại thần bí trong gian mật thất luyện khí dưới lòng đất kia.

Ông ta ý thức được, mình càng ngày càng không thể nhìn thấu hư thực của Triệu Phong

Vút...

Diễm khí ô quang bên trong gian mật thất luyện khí dưới lòng đất đã triệt hồi, chỉ còn lại Triệu Phong và Thiết Càn đại sư.

Triệu Phong tiếp tục thực hiện một bước luyện khí cuối cùng, trong lòng Thiết Càn đại sư vẫn còn sợ hãi, cũng không dám hỏi nhiêu, ở bên cạnh hiệp trợ hắn.

Không lâu sau, bước luyện khí cuối cũng đã hoàn thành.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Trên tay Triệu Phong hiện ra một cái thiết luân màu xanh bạc, ở ngoài rìa là đao nhận sắc bén, bề mặt nổi lên một tia điện mang lúc cấp tốc xoay tròn, bốn phía mơ hồ sinh ra hư ảnh quang nhận và một tầng phong áp vô hình.

Sau đó, Triệu Phong thúc dục Chân lực, đem Hắc Ám Quang Luân phiên bản đơn giản hóa này biến thành một cánh tay máy, so với cánh tay của người trưởng thành thì lớn hơn một chút.

- Hắc Ám Quang Luân phiên bản đơn giản hóa này, sáp nhập vào lực lượng Phong Lôi, lực cắt và lực phá hoại tăng lên rất nhiều. Cho dù uy lực và phẩm cấp của nó không bằng bản đẩy đủ, thế nhưng không phải nghi ngờ, tác phẩm luyện khí này lại càng thêm phần hoàn mỹ.

Thiết Càn đại sư khen không dứt lời.

Thiết Ma cũng không nhìn được mà tán thán:

- Tu vi Chân Nhân cấp là có thể thúc dục, càng tạo nên lực công kích mạnh mẽ, còn kèm theo lực lượng Phong Lôi, tốc độ và lực cắt, lực phá hoại đều vượt xa Thần binh cùng cấp.

Trong ngôn từ của ông ta lại thêm vài phần hâm mộ.

Nếu không phải ông ta có tu vi Chân Chủ cấp đỉnh phong Hắc Ám Quang Luân phiên bản đơn giản hóa này không đủ cấp bậc, nói không chừng ông ta còn muốn mua lại nó.

- Hắc Ám Quang Luân mới này, ta muốn phái người mang về Địa vực Hoành Vân...

Triệu Phong nói ra ý nghĩ của mình.

Về việc này, Thiết Ma mỉm cười đồng ý, sau đó phái cường giả của Thiết Huyết Giáo, đem Hắc Ám Quang Luân này, đích thân giao tận tay Đại trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông

Triệu Phong giao Hắc Ám Quang Luân mới luyện chế cho người khác xong cũng thở phào một hơi.

Một trong những chuyện khiến hắn trở về Thiên Bồng đại quốc, chính là vì luyện chế Hắc Ám Quang Luân cho sư tôn của hắn, bây giờ tất cả cuối cùng cũng xong

Đến lúc trời tối...

Kim Qua Huyết Long Kiệu từ Thiết Càn Sơn, phá không mà đi.

Trong Kim Qua Huyết Long Kiệu, không gian khá rộng rãi, Triệu Phong và hai người Khương Tam Phong cũng ở trong này.

- Triệu Phong ngươi không chỉ bình yên trở về Đại lục, mà thực lực còn nhảy vọt về chất, quả thật là một tin mừng lớn.

Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo không khỏi cảm khái.

Một năm trước, tu vi của Triệu Phong cũng không chênh lệch đám tân tinh thế hệ trẻ nhiều lắm.

Bây giờ chưa được bao lâu, mà thực lực của Triệu Phong đã đạt tới tình trạng tương đương với Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo rồi.

Huống chi, Triệu Phong còn là Thiên Kiêu Chi vương của Đại lục, thuộc về đám người thế hệ trẻ, thật khó có thể tưởng tượng nổi thành tựu trong tương lai của hắn

Trong lúc nói chuyện, Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo cũng không tránh khỏi nảy sinh một chút hiếu kỳ đối với “Truyền thừa Ngoại Vực” kia.

Triệu Phong chỉ thoáng đề cập đến tình huống đại khái của di tích Tử Thánh, nhưng lại bỏ qua chuyện Triệu Vũ Phi kế thừa không gian di tích.

- Di tích Tử Thánh kia, không ngờ còn có thiên tài của ba đại Tông phái Nhị Tinh tiến vào thí luyện? Trong số đó có một Tông phái đạt tới Nhị Tinh rưỡi?

Dù vậy, Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo vẫn cảm thấy rung động sâu sắc.

Khiến cho ông ta sợ hãi thán phục chính là, Triệu Phong không ngờ vẫn có thể sống sót dưới loại hoàn cảnh như vậy, đồng thời cũng đạt được truyền thừa thích hợp với mình

Chuyện liên quan tới truyền thừa của mình, Triệu Phong cũng che dấu một phần, chỉ nói nó xuất xứ từ một vị cường giả Hư Thần cảnh

- Hư Thần cảnh, đây chính là điều kiện tất yếu để thành lập một Tông phái Nhị Tinh

Vẻ mặt Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo có chút ngưỡng mộ.

Cho dù là Hư Thần cảnh bình thường đối với Phó giáo chủ Thiết Huyết Giáo, thậm chí đối với toàn bộ Đại lục mà nói, cũng là truyền thuyết vô cùng xa xôi.

Mấy ngày sau...

Kim Qua Huyết Long Kiệu đã quay trở về Tổng Đà của Thiết Huyết Giáo.

- Phó giáo chủ, ta có một vật này muốn đưa cho ngài.

Triệu Phong đột nhiên mở miệng, lấy một giọt chất lỏng thần bí từ trong cái hồ lô ám thanh sắc của mình

Con ngươi của Phó giáo chủ co rút lại, thốt lên:

- Chẳng lẽ là... Tân dịch sinh mệnh?

Bên trong giọt chất lỏng màu xanh mơn mởn kia, phát ra một luồng khí tức sinh mệnh nồng đậm tinh thuần, thậm chí còn có một tia khí tức sinh mệnh bổn nguyên.

- Không sai, đây chính là Tân dịch sinh mệnh

Trên mặt Triệu Phong có chút vui vẻ.

Sau khi lấy ra giọt Tân dịch sinh mệnh này, Triệu Phong chỉ còn lại một giọt cuối cùng.

- Tân dịch sinh mệnh... Quả thật quá tốt rồi, Triệu Phong bổn tọa cũng không biết phải cảm tạ ngươi như thế nào...

Phó giáo chủ kích động vô cùng, gần như nói năng có chút lộn xộn.

Rất hiển nhiên, Tân dịch sinh mệnh đối với Phó giáo chủ hoặc Thiết Huyết Giáo mà nói, thật sự quá trọng yếu.

- Giáo chủ, giọt Tân dịch sinh mệnh này, xin báo đáp ân tinh của Giáo chủ đại nhân.

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, thoáng thăm dò.

Hắn đã sớm hoài nghi vị lão giả tóc đỏ thần bí mà mình gặp lúc trước, có lẽ là Giáo chủ của Thiết Huyết Giáo.

Thiết Ma cười nói:

- Triệu Phong ngươi đoán không sai, vị lão giả mà ngày trước ngươi gặp, chính là Giáo chủ của Thiết Huyết Giáo.

Dứt lời, Thiết Ma cũng không chần chừ nữa, mang theo Triệu Phong tiến vào tẩm cung ở sâu dưới lòng đất.

Đây là lần thứ hai Triệu Phong đến tẩm cung bí mật này.

Trong tẩm cung, một lão giả tóc đỏ mày rậm đang nằm trên chiếc giường tử kim.

Toàn thân làn da của lão giả tóc đỏ khô héo, gần như không cảm nhận được một tia khí tức sinh mệnh nào, trạng thái giống như “chết giả”.

- Hồng ca, ta đến rồi.

Thiết Ma mừng rỡ, bước nhanh tới trước giường.

Lão giả tóc đỏ chậm rãi mờ mắt, thanh âm suy yếu truyền đến:

- Trang thái lúc này không thể kéo dài quá lâu, nếu không có việc gì gấp thì đừng quấy nhiễu ta.

Trong khoảnh khắc lão giả tóc đỏ mờ mắt, Triệu Phong liền cảm nhận được một luồng khí tức tinh thần thâm thúy, bao la bát ngát.

- Hồng ca, huynh xem, đây là cái gì?

Thiết Ma cười lớn một tiếng, nhẹ nhàng khoát tay.

Lão giả tóc đỏ tập trung nhìn vào, sâu trong con mắt mờ đục đột nhiên lóe lên thần quang kinh người, thốt lên:

- Tân dịch sinh mệnh...

Giờ khắc này, khí tức trên người lão giả tóc đỏ chợt bùng phát một luồng uy áp tinh thần vô hình mênh mông, phảng phất xuyên qua nguyên khí thiên địa, mơ hồ sinh ra cộng hưởng với toàn bộ không gian nơi này.

Triệu Phong chợt cảm thấy áp lực nặng nề, từ khi trở về Thanh Hoa Vực, gần như chưa có người nào có thể mang đến cho hắn áp lực bực này.

Người có thể mang đến cho hắn áp lực như vậy, chỉ có Lữ Thiên Nhất và Khô Lâu đường chủ trong trạng thái thúc dục bí thuật mà thôi.

Thế nhưng.

Cho dù là hai người này, dường như nội tình cũng không thể nào so sánh với lão giả tóc đỏ trước mặt.

Trong lúc Triệu Phong còn đang sững sở thì lão giả tóc đỏ đã ăn vào “Tân dịch sinh mệnh”.

Một màn tiếp theo, làn da khô quắt, tái nhợt trên người lão giả tóc đỏ và khí tức suy yếu đều nhanh chóng khôi phục.

Loại cảm giác này giống như một lão giả xế chiều, đột nhiên hồi quang phản chiếu, hơn nữa cũng không phải là “hồi quang” trong ngắn ngủi, mà là một loại chuyển biến tốt đẹp thật sự.

- Không hổ là Thánh dịch kéo dài sinh mệnh trong truyền thuyết, thương thế căn cơ bổn nguyên trong người ta đã khôi phục được ba bốn thành rồi

Trên mặt lão giả tóc đỏ chợt hiện ra hiện lên một tia đỏ rực, cuồng hỉ không thôi.

Không chỉ vậy, khí tức tinh thần phát ra từ trên người ông ta càng trở nên khủng bố hơn, đủ khiến Chân Chủ cấp hãi hùng khiếp vía, chỉ có thể ngưỡng mộ.

Phù...

Bỗng nhiên, trên khoảng không của Tổng Đà Thiết Huyết Giáo, nguyên khí thiên địa gào thét, giống như thủy triều phô thiên cái địa.

Lão giả tóc đỏ mày rậm giống như biển lớn, mỗi một cái hít thở, đều hấp nạp nguyên khí mênh mông, trở thành trung tâm vòng xoáy của nguyên khí thiên địa.

Khí tức mạnh mẽ tuyệt đối này, giống như hiệu lệnh nguyên khí tám phương, độc tôn thiên địa.

- Loại cảnh giới này, chẳng lẽ là...

Triệu Phong đối mặt với khí thế vô biên của “đại hải nguyên khí” này, chợt có cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé.

Cường giả Chân Chủ cấp, có thể “hô ứng” với nguyên khí thiên địa phạm vi quy mô nhỏ, chỉ vậy thôi đã đứng trên đỉnh cao của Đại lục.

Ông ta không cần tận lực hô ứng, nhưng nguyên khí Thiên địa vô biên vẫn giống như sông lớn rót vào biên cả, bị ông ta trực tiếp hấp thu, số lượng gần như vô cùng vô tận.

Loại ý cảnh cấp bậc cao như vậy, rất khác biệt so với Chân Linh Tam Cảnh Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc