CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Sáu từ trầm thấp từ tính này nói ra nghe có chút run rẩy. Thẩm Triệt nhìn Tần Tu đang cưỡi trên thắt lưng mình. Cái tư thế cưỡi này cậu đã xem mòn ở mấy bộ phim rồi, chỉ là chưa được thấy diễn viên nào lại đẹp như thế này thôi.

Tần Tu cưỡi trên người cậu còn mang theo một tia ngạo khí, ngoài cái quần sịp ra thì cả người đều trần trụi. Tấm lưng nhỏ nhắn mềm mại nhưng xúc cảm cũng rất tuyệt. Tuy rằng cái vật phía dưới kia có phần hơi quá khổ nhưng mà “khuyết điểm không che lấp được ưu điểm”

Thẩm Triệt tim dộng bình bịch. Đi đến bước này thực sự là cậu hoàn toàn không ngờ tới nhưng khi Tần Tu nói ra một câu kích thích như vậy, trong lòng cậu vẫn không nén được mà mừng thầm, chỉ là: “Nhưng mà kỹ thuật của tôi có hơi…”

Tần Tu nhíu mày nhìn nhìn Thẩm Triệt: “Cậu thì cần kỹ thuật gì?”

Thẩm Triệt chớp chớp mắt mấy cái, nhìn Tần Tu ở phía trên, một lúc lâu sau hình như mới đau khổ ngộ ra điều gì, run rẩy nói: “… Ai ở bên dưới a?”

Tần Tu rất kiên nhẫn nói: “Cậu muốn so chiều cao, so cơ bắp hay là so kích cỡ đây?” (=))) )

Tim Thẩm Triệt như rơi tọt xuống đáy dạ dày.

Tần Tu vươn tay kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra vật gì đó. Thẩm Triệt nuốt nước miếng khan. Thứ đó thì đương nhiên là thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-rồi, cái thứ mà người ta toàn gọi là durex ấy, chỉ có hãng là khác thôi…

“Để tôi giúp cậu làm trơn trước.”

Thẩm Triệt nhìn chằm chằm thứ gì đó trên ngón tay Tần Tu, nằm không nổi nữa liền lật người ngồi dậy. “Tự tôi làm được rồi!”

Tần Tu chụp lấy tay cậu, cười cười: “Chuyện này để cậu tự mình làm thì có hơi xấu hổ. Để tôi làm cho. Nếu cậu thấy ngượng thì nhắm mắt lại đi.”

Thẩm Triệt không thể không làm theo. Quá trình làm trơn chẳng dễ chịu chút nào cả, hơn nữa cũng cậu cũng không đủ sức mà nghĩ nhiều, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện ngón tay Tần Tu đang ở bên trong người mình là cả người Thẩm Triệt cứ như phát điên. Cả quá trình Thẩm Triệt đều nhắm tịt mắt lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng Tần Tu: “…. Vẫn còn chặt lắm…. Cảm thấy thế nào….. Tôi cho vào hai ngón nhé…. Thả lỏng đi…. Đúng rồi, đúng vậy đó.”

Thẩm Triệt mồ hôi nhễ nhại mở mắt ra. Tần Tu đang ngồi trên người cậu đứng lên, động tác cởi quần lót không hề nho nhã tí nào. Thẩm Triệt nhìn thấy thứ kia đập ngay vào mắt mình thì hoảng hồn, hận không thể tự chọt mù mắt.

Thấy Thẩm Triệt lại nhắm tịt mắt lại, Tần Tu cũng không ép cậu, chỉ nói: “Nâng đầu lên nào.”

Nâng đầu lên làm gì? Thẩm Triệt nghe thế thì buồn bực nhưng vẫn nghe theo lời, nhấc cổ lên.

Tần Tu liếc mắt nhìn đầu quắn đầu vẫn ngẩng lên, hai mắt thì nhắm tịt lại có chút buồn cười: “Được rồi. Thả đầu xuống đi.”

Thẩm Triệt thả đầu xuống mới phát hiện gối đầu đã không còn nữa, mở mắt ra liền thấy Tần Tu cầm gối đầu chèn ở bên dưới eo cậu.

Cái điệu bộ thành thục này đúng là hù chết người ta mất thôi!

“Anh học cái này từ đâu vậy?”

“Này mà cũng phải học?” Tần Tu vẻ mặt đắc ý, “Tôi tìm Khải đại thủ mượn vài bản GV thôi.”

Một hoa khôi trường thanh thuần như vậy thế mà… Đúng là gần mực thì đen a! Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Tần Tu hừng hực lửa dục vọng bò người lên, Thẩm Triệt vẫn cố gắng thối lui về phía sau: “Muốn, muốn làm thật sao. Chúng ta đều chưa có kinh nghiệm mà, hay là thôi đi…”

“Cậu còn muốn đi đâu tìm kinh nghiệm? Kinh nghiệm của cậu đương nhiên chỉ có thể từ tôi mà ra!” Tần Tu cả giận nói, “Hay là cậu hy vọng tôi đi tìm người khác luyện cho thật dẻo rồi về hầu hạ cậu?”

Ai hầu hạ ai còn chưa biết đâu… “Nhưng mà nhỡ xảy ra vấn đề gì..”

“Có thể có vấn đề gì chứ?” Tần Tu khinh thường liếc cậu một cái. “Cùng lắm thì coi như một bộ GV thôi. Tôi không tin mình không diễn được.”

“Nhưng mà…”

“ACTION!”



Vài phút sau.

Thẩm Triệt đau đến đầu đầy mồ hôi, mắt nhìn Tần Tu chống ở phía trên đang cố gắng dùng sức. GV quả nhiên không phải thứ người thường có thể thách thức được. Người mới số một của khoa diễn xuất cuối cùng đã phải chịu ngã gục trước thế giới GV vĩ đại.

“Cậu thả lỏng một chút đi!” Tần Tu đầu cũng đầy mồ hôi lạnh. “Cậu cứ như vậy tôi làm sao vào được?”

Vấn đề ở đây không phải là thả lỏng hay không thả lỏng, bộ phận này trước giờ chỉ dùng để xuất ra, hiện tại anh lại cứ khăng khăng đòi đưa vào, nó đương nhiên không thuận theo rồi! Thẩm Triệt hít sâu vào một hơi, giọng nói cũng giống như bị vặn chặt: “Xin anh đó… Thật sự rất đau!”

“Cậu nghĩ rằng tôi dễ chịu hơn cậu chắc?” Tần Tu cắn răng, “Tôi sắp bị cậu bẻ gãy rồi đây này?! Cậu đi mà tưởng tưởng một chút xem, cái cảm giác khi uống nước có ga rồi nhét đầu lưỡi vào trong chai, không lôi ra được nó như thế nào. Rốt cuộc là ai khổ sở hơn ai?!”

Cái trải nghiệm kia đúng là làm cho người ta hãi hùng thật. Thẩm Triệt nói đứt quãng: “Có khi nào…. làm sai bước nào không? Hay là anh gọi điện hỏi Khải đại thủ một chút xem?”

Tần Tu mặt đen thui: “Thích thì cậu đi mà gọi!”

“Lúc nào rồi mà còn sĩ diện nữa hả đại ca….. Nếu mà không được thì chúng ta sẽ phải như thế này đến tận sáng mai. Hỏi Khải đại thủ dù sao vẫn đỡ muối mặt hơn là được đưa vào bệnh viện trong tình trạng dính chặt như trẻ sinh đôi a..” Chỉ có mấy câu nói đó thôi mà Thẩm Triệt cũng phải nghỉ lấy hơi mấy lần.

Tần Tu dẩu miệng, bộ dạng này là đặc biệt không phục. Anh cau mày nghĩ nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Tôi có cách rồi.”

Thẩm Triệt đang muốn hỏi có cách gì thì đã bị miệng Tần Tu ập xuống ngăn lại.

Rõ ràng là một đôi môi thật mềm mại nhưng dùng sức rất mạnh đè lên miệng Thẩm Triệt. Cảm giác kinh hỉ khiến cho trước mắt Thẩm Triệt biến thành một mảng hỗn độn. Hai người ăn ý đồng thời cùng hé miệng, đầu lưỡi vươn ra khẩn trương dây dưa quấn lấy nhau.

Hai người hôn điên cuồng, môi gần như không hề tách ra, cũng không dừng lại để thở. Đầu lưỡi cũng lưu luyến không chịu rời mà cứ quấn chặt lấy nhau.

Lúc bị Tần Tu liếm hôn đầu ti Thẩm Triệt cũng không cảm thấy kích thích như vậy. Hóa ra mình lại mê luyến cảm giác hôn môi Tần Tu đến mức này. Mỗi lần tiếp xúc với môi đối phương, cả người cậu giống như có luồng điện chạy qua, càng ngày càng không cứu vãn nổi. Nếu Tần Tu không dừng lại trước hoặc là không ai tới lôi hai người ra thì cậu nghĩ mình sẽ không thể nào dừng lại mất.

Thẩm Triệt kích động vươn tay ôm lấy tấm lưng trần nhẵn nhụi của Tần Tu. Khác hẳn với hai lần hôn cũng rất mãnh liệt trước đó, lúc này đây cả hai đều không một mảnh vải trên người, thân thể kề sát thân thể, làn da vuốt ve làn da, thế nhưng tất cả điều này đều kém xa xúc cảm khi lấp đầy đôi môi của Tần Tu. Đầu lưỡi quấn lại đầy kịch liệt, lửa tình chất chứa cả đêm dường như được phóng xuất ra ngay chính lúc này.

Kỳ thật không cần làm chuyện này, chỉ cần để tôi được ôm hôn anh thế này cũng đủ khiến tôi hạnh phúc đến run rẩy rồi.

Tần Tu hé mắt nhìn Thẩm Triệt hôn đến quên cả trời đất. Quả nhiên người này chỉ cần được mình hôn là quên hết tất cả. Hai tay Tần Tu đặt ở hai bên cơ thể Thẩm Triệt, thử nhấc mình lên một chút, hạ thân vươn thẳng, quả nhiên lúc này đi vào được không ít.

Thẩm Triệt đang mê mải hôn thấy môi Tần Tu bỗng nhiên lại rời đi. Thẩm Triệt nóng lòng theo sát hướng lên trên tiếp cận, còn muốn đuổi theo hôn tiếp thì đã thấy Tần Tu nâng người mình lên, hay tay giữ ở eo cậu, thứ đang chôn trong thân thể cậu đột nhiên phát lực. Trong đôi mắt xinh đẹp kia cũng tràn ngập kích tình.

Nửa thân dưới đau đến khó nhịn, Thẩm Triệt mới lấy lại tinh thần từ sau màn hôn ban nãy, lúc này mới ý thức được Tần Tu đã đưa cả thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-đó vào sâu trong cơ thể cậu.

Pít-tông vận động hết sức căng thẳng.

Thẩm Triệt đau muốn chết. Mặc dù đây cũng là lần đầu tiên của Tần Tu, nhưng mà kỹ thuật thế này đúng là… tệ hại đến không thể tệ hại hơn!

Thẩm Triệt ngoài đau đớn ra thì chẳng còn thấy chút xíu khoái cảm nào, đến thở cũng không còn hơi sức.

Hình như thi thoảng cũng chạm tới được điểm G nhưng hoa khôi trường kỹ-thuật-tệ-hại cũng chẳng hề nắm giữ được điểm đó.

Cảm giác khó chịu đã tăng lên thành đau đớn, Thẩm Triệt thực sự không chịu nổi nữa, hai cánh tay cùng lúc bíu chặt lấy cánh tay Tần Tu, ngón tay bấm rất chặt, móng tay cắm sâu vào trong da thịt Tần Tu. Trên cánh tay trắng trẻo bị cậu cào thành ra mấy vết hồng hồng, Thẩm Triệt nhìn thế lại đau lòng, tay bất giác lại buông lỏng ra.

“Không sao. Cậu đau thì cứ cào tôi đi.” Giọng nói Tần Tu vang lên nghe có chút biến đổi khó thấy.

Thẩm Triệt vốn định nhắm chặt mắt chịu đựng trong suốt quá trình, nhưng vừa hé mắt ra này nhìn thấy Tần Tu ở trên lại không sao khép lại được nữa.

Mấy lọn tóc dài của Tần Tu buông xuống, sắc mặt hơi ửng hồng, đường viền mắt tự nhiên hơi híp lại, trong ánh mắt tràn ngập sắc tình, cả người đưa đẩy thuận theo động tác, bộ dáng hơi cắn môi dưới kia quả thực là… mê người hết sức.

Đẹp đến nỗi khiến cho trái tim Thẩm Triệt cũng chững lại.

Mình đúng là đồ háo sắc không biết thân biết phận. Thẩm Triệt thầm nghĩ. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc hoa khôi trường chỉ quen với một mình cậu, trong lòng Thẩm Triệt tự nhiên lại cảm thấy thật ngọt ngào.

Cứ như vậy chỉ một thoáng, ánh mắt Thẩm Triệt theo cái cổ thon dài của Tần Tu trượt xuống dưới, lướt qua bờ vai thanh nhã cùng thân thể cao gầy, phủ một tầng mồ hôi mỏng màu bạc của mĩ nhân. Thân thể Tần Tu đang căng cứng hết mức, cả người cong lên giống như một con báo vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp. Nửa thân dưới truyền tới cảm xúc va chạm khiến người ta khó có thể nhẫn nại.

Anh đẹp đến mức khiến cho người ta phải xấu hổ. Anh là người đẹp chỉ thuộc về riêng mình tôi.

“Thẩm Triệt, cậu làm gì mà nhìn tôi ghê vậy…” Tần Tu cúi đầu thấy cậu thanh niên tóc xoăn nằm bên dưới mình, ánh mắt đầy si mê, nhịp thở theo động tác cũng có chút khó khăn. “Còn không chịu thừa nhận cậu chính là… chính là đang cố hết sức câu dẫn tôi…”

Lại một cú hích đánh tới. Thẩm Triệt hít sâu vào một hơi hoàn toàn không kêu lên tiếng nào.

Hơi thở Tần Tu vừa run rẩy vừa gấp gáp. Từ khi chúng ta vừa mới chạm mặt, rồi chạy đến phòng tôi rình trộm, ngồi sau xe máy lén ôm tôi, đem tôi buộc kín lại không để cho người khác nhìn tôi, cố ý cười như vậy với tôi, suốt ngày lảng vảng xung quanh tôi, khoe eo khoe thịt trước mặt tôi…

Tôi đã từng không muốn để cho cậu đạt được ý đồ. Chí ít cùng là không để cậu toại nguyện nhanh đến như vậy…

Thẩm Triệt mặt đỏ tai hồng cả người đổ đầy mồ hôi. Thân thể còn đang bị cảm có hơi run lên vì lạnh, hỏa nhiệt từ nửa thân dưới do không ngừng ma xát cũng xộc đến. Hai luồng kích thích nóng lạnh cùng ập tới khiến ***g ngực cậu kịch liệt phập phồng. Tần Tu nhìn chăm chú thân thể màu tiểu mạch đang ướt đẫm mồ hôi của người dưới thân, bỗng nhiên lại nhào người về phía trước, ôm lấy cổ đối phương.

Thẩm Triệt bị đau kêu “á” lên một tiếng, bởi vì Tần Tu ấy vậy mà lại hé miệng hung ác cắn tai cậu một cái, vừa cắn vừa hôn chi chít, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ Thẩm Triệt, tiếng thở dốc ồ ồ không hề che giấu khiến màng tai cậu khẽ rung lên, đồng thời hạ thân bỗng nhiên cũng đẩy nhanh tiết tấu. Thẩm Triệt cắn môi cố sức ôm trở lại, cậu biết rằng Tần Tu cũng sắp bắn.

Thẩm Triệt không biết là do tác dụng tâm lý hay là kỹ thuật tệ hại của Tần Tu cuối cùng cũng chạm đến bí quyết mà không lâu sau, cả hai cùng ôm nhau đạt tới được cao trào.

Xong việc, cả hai cùng thở hào hển nhìn chăm chú lẫn nhau. Không ai lên tiếng. Mất một lúc lâu trong phòng không có chút tiếng động nào. Cuối cùng cũng không biết là qua bao lâu, Tần Tu mới ngồi dậy, khóe miệng dẩu ra: “Bây giờ đã vừa lòng chưa? Rốt cuộc cũng phát sinh quan hệ với tôi rồi?”

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống của Tần Tu, Thẩm Triệt chậm chạp lúc này mới đỏ dừ mặt. Hai người vậy mà đã thực sự làm tình.

Tần Tu cởi áo mưa ném vào thùng rác, quấn chăn bước xuống giường, tìm một chiếc áo ngủ sạch sẽ mặc vào, vừa buộc đai lưng vừa nói với người còn đang nằm trên giường: “Tôi đi xuống tắm rửa. Cậu ngủ một lúc đi.”

Thẩm Triệt ừ một tiếng, vò vò cái tai suýt nữa thì bị Tần Tu cắn rớt. Cái tình tiết “xử-xong-rồi-đi-tắm” này thực khiến người ta thấy khó chịu.

Tần Tu đi tới cửa lại dừng bước, khóe miệng nhếch lên lại quay trở về bò lên giường: “Thôi kệ đi. Sắp sáng tới nơi rồi. Tạm thời nhịn một đêm đi.”

Thẩm Triệt nhìn nhìn Tần Tu chui vào trong ổ chăn, nằm xuống cạnh mình nhắm mắt lại. Hoa khôi trường lúc này cùng cái bộ dạng gợi cảm quyến rũ trên giường ban nãy thật khác xa nhau hoàn toàn. Tóc mai mềm mềm hai bên tai dán lên má, hàng mi dài cụp xuống, nốt ruồi trên khóe mắt càng như sáng lên. Thẩm Triệt nhìn chăm chú đến mức trái tim an ổn dần rồi bình yên trở lại.

“…….Để tôi nghịch tóc anh một chút được không?” Thẩm Triệt vô thức thốt ra câu hỏi.

Tần Tu nhíu mi mở mắt ra, tâm nói cái tên biến thái nhà cậu sao lại thích nghịch tóc tôi nhỉ? Thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt dè dặt lại ngập tràn chờ mong của Thẩm Triệt, con ngươi sáng lấp lánh, cái lưỡi độc địa thế là không phun ra nữa, chỉ nhắm mắt, “ừ” một tiếng.

Một tiếng “ừ” kia nghe không được vui vẻ cho lắm, nhưng đối với Tần Tu mà nói, thế đã là thỏa hiệp lắm rồi. Thẩm Triệt không dám mừng quá mà làm càn, đưa tay cẩn thận đem từng lọn từng lọn tóc lộn xộn trên trán Tần Tu vắt ra sau tai, cho tới khi gương mặt thanh tú lãnh ngạo đang ngủ kia gọn gàng hiện ra trước mắt mình.

Ngủ ngon nhé. Tôi yêu anh.

Bình luận

Truyện đang đọc