CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Thẩm Triệt đi vào nhà ăn, bỏ ba lô xuống chiếm một cái ghế, sau đó mới tập tễnh đi xếp hàng mua cơm. Từ xa đã ngửi thấy mùi thịt kho tàu thơm nức mũi, bạn học Thẩm mắt sáng chân nhanh vội chạy ra chỗ thịt kho tàu, nói với bác bán hàng:

“Bác, cho cháu nhiều mỡ!”

“Chỉ thịt nạc.”

Hai giọng nói đồng thời cất lên. Thẩm Triệt da đầu tê rần quay về phía giọng nói trầm thấp từ tính sát bên cạnh. Tần Tu cũng ngạc nhiên quay sang nhìn cậu.

Bác bán hàng “bộp” “bộp” hai muôi múc thịt kho tàu vào suất cơm của hai người, cạu quọ ném lại một câu: “Thanh niên các cậu bây giờ thật khó chiều. Các cậu tự mà chia nhau đi!”

Thẩm Triệt ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cái đĩa thịt kho tàu trên tay mình, Có đùa không vậy? Bác bảo tụi cháu tự chia nhau á?! Dè dặt đưa mắt liếc trộm người kia một cái, liền thấy Tần Tu cầm đĩa đồ ăn của mình úp lên đĩa của Thẩm Triệt, đổ hết thịt kho tàu vào đĩa của cậu: “Tôi không ăn nữa.” sau đó cầm cái đĩa trống không ném vào máy rửa chén, xoay lưng bỏ đi.

Tập đoàn người đang đứng sau chờ mua cơm đều trưng ra vẻ mặt “wow, thật ngoạn mục” , tính xấu của hoa khôi trường lại tiến hóa lên một tầm cao mới nữa rồi.

Thẩm Triệt nhìn cái đĩa đầy ụ thịt kho tàu trên tay mình, ngơ ngẩn người. Ghét tôi đến mức ấy sao? Cùng tôi mua đồ ăn một lúc cũng ghét đến nỗi không muốn ăn nữa?

Cậu thanh niên tóc xoăn theo dòng người chậm chạp tiến về phía trước, nhìn thấy trên bàn đủ loại thức ăn đa dạng màu mắc mùi vị cũng không nuốt nổi. Rốt cuộc cậu có gì khiến người ta chán ghét đến mức ấy chứ….

Tần Tu rất nhanh đã tìm ra vị trí Thẩm Triệt để ba lô. Tên này chỉ thích ngồi đúng chỗ này, cho dù bàn đó đã có người chiếm mất thì cũng tìm chỗ nào gần đó mà ngồi. Quay đầu lại thấy Thẩm Triệt vẫn còn đang xếp hàng chờ mua cơm, Tần Tu lấy trong ba lô của mình ra một ổ cứng điện thoại, mở túi sườn ba lô của Thẩm Triệt rồi nhét vào.

Hô, nhướn mi một cái, thế là xong việc. Tiếp đó thì ngồi chờ tên ngốc kia chạy về đây thôi. Hôm qua tìm kiếm ở xung quanh quảng trường Đế Vương đến quá trưa mà cũng không tìm thấy người, không biết tên này rốt cuộc là đi làm thêm ở chỗ chết tiệt nào nữa.

Một lát sau thì Thẩm Triệt bê khay đồ ăn quay về bàn. Tần Tu đứng ở cửa nhà ăn nhìn đối phương ăn từng miếng, từng miếng thịt kho tàu, đúng là rất thích ăn thịt mỡ thật, sau đó lại thấy Thẩm Triệt gắp một miếng thịt nạc, bỏ vào miệng ỉu xìu nhai nhai. Bạn học Tần nghiêng đầu. Đó là phần của tôi đó, cậu ăn mà không thấy cắn rứt lương tâm chút xíu nào sao.

“Hừ, ăn phần của tôi thì sẽ đến lúc tôi bắt cậu phải trả lại.”

Từ hôm nhìn thấy mấy tác phẩm kinh điển trên giá sách của Tần Tu, Thẩm Triệt lúc này ăn trưa xong liền đi tới thư viện. Lúc đi ngang qua lối tắt ven hồ cậu thình lình trông thấy Uông Tuấn. Đối phương đang nói chuyện với hai nữ sinh đứng bên cạnh. Thẩm Triệt hơi bất ngờ khi thấy ba lô khóa màu đen của Uông Tuấn có cùng kiểu dáng với cái của mình, thế nhưng một giảng viên trẻ tuổi dùng loại ba lô leo núi năng động này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, tóm lại xem điệu bộ thân thiết của Uông Tuấn khi nói chuyện với hai cô nữ sinh kia vẫn là thái độ mẫu mực điển hình, nhưng Thẩm Triệt chỉ cần nhớ đến cánh tay kia từng khoác lên vai Tần Tu là trong lòng lại luôn có chút dị ứng, bèn cố ý đi đường vòng để khỏi phải đụng mặt đối phương.

Tránh được Uông Tuấn rồi Thẩm Triệt lại không ngờ lại đụng mặt Tần Tu ở thư viện. Thẩm Triệt mang theo hai cuốn sách tới trả, cứ lượn đi lượn lại ở chỗ giá sách không dám đi ra. Tần Tu thì an vị ngồi ở khu đọc sách đang nghiêm túc lật xem một cuốn tạp chí. Điều may mắn chính là lúc này đối phương hình như không chú ý tới mình, còn điều không may đó là chỗ trống duy nhất trong khu đọc sách lúc này lại chính là vị trí ngay sau lưng ngọn núi lửa xinh đẹp trên Băng Đảo kia.

Thẩm Triệt chờ một lúc thế nhưng mãi chẳng có ai rủ lòng từ bi mà đứng lên nhường cho cậu một chỗ ngồi. Trong lúc cậu đang đi tới đi lui thì lại có người vào khu mượn sách để tìm. Thẩm Triệt không bỏ lỡ cơ hội, bất chấp khó khăn mà cà nhắc đi tới vị trí ghế trống ngay sau lưng Tần Tu. Anh bạn ngồi ghế bên cạnh thấy một thương binh đang đi tới liền vội vàng đứng dậy nhường đường cho cậu đi vào.

Lúc ngồi xuống ghế, Thẩm Triệt lo lắng ngoảnh đầu lại lén nhìn một cái, liếc qua vai Tần Tu nhìn cuốn tạp chí màu trên tay đối phương, nháy mắt như bị có ánh sáng chói lòa làm mù mắt chó. Đậu má, sao toàn là Tiếng Anh không vậy?

Nửa chừng thì Tần Tu ở sau lưng bỗng nhiên đứng dậy, có vẻ như đi ra ngoài nghe điện thoại, Thẩm Triệt đợi đối phương rời đi bèn tò mò xoay người, đưa tay lật xem tờ bìa cuốn tạp chí của Tần Tu, tên là SIGHT&SOUND không khỏi líu lưỡi: “Sang chảnh thế này cơ à….”

Tần Tu tắt di động. Người gọi tới là Uông Tuấn, nói đã hẹn đi ăn cơm cùng với đạo diễn Tống. Tần Tu vừa nghe tới kiểu ăn cơm xã giao loại này đã thấy phiền, vốn định từ chối nhưng thế thì khiến Uông Tuấn mất mặt quá. Nhưng mà ***g tiếng thì ***g tiếng, chẳng lẽ ăn cùng một bữa cơm là có thể đánh giá được tôi có thích hợp với vai diễn kia hay không sao?

Đang nghĩ như vậy, vừa bước vào phòng đọc Tần Tu liền ngây ngẩn cả người.

Sao lại thế này? Đầu quắn bẩm sinh vào đây từ lúc nào vậy?

Tần Tu cau mày nhìn Thẩm Triệt đang lật đến tận cuối cuốn tạp chí SIGHT&SOUND, sau đó lại mở về trang anh đang xem dở, cung kính để lại y nguyên vị trí ban nãy anh đặt trên bàn, sau đó mới xoay người ngồi trở lại.

Tần Tu cười lạnh ôm hai cánh tay. Không phải khí phách lắm cơ mà? Mới dùng cách chuyển nhà để trừng phạt tôi xong mà bây giờ đã lén lút ngồi vào sau lưng tôi, còn vụng trộm xem sách của tôi là có ý đồ gì? Nghĩ tới đây anh lại nhíu nhíu mày, chẳng lẽ đã phát hiện ra ổ cứng, bây giờ đang muốn làm hòa với mình sao?

Tần Tu hoài nghi đi về chỗ ngồi, còn cố ý hắng giọng một tiếng. Lưng bạn học Thẩm hơi khẽ nhướn thẳng lên một cái nhưng sau đó cũng không có phản ứng gì nữa. Tần Tu nghĩ nghĩ, ngồi xuống sau đó nhanh chóng lật lật hết một lượt quyển tạp chí, còn cầm gáy tạp chí giũ giũ lên mặt bàn nhưng vẫn không phát hiện có tờ giấy hay thứ gì khác rơi ra.

Làm trò gì vậy? Tần Tu quay ra nhìn cửa sổ. Cánh cửa kính phản chiếu cái bóng của Thẩm Triệt một tay chống má đang đọc sách, nhưng do bóng phản chiếu không rõ lắm nên không thấy được biểu tình. Tần Tu giật giật mí mắt, mặt nhăn mày nhó. Cô nữ sinh bên cạnh vốn đang nhìn anh đẹp trai nọ không chớp mắt dĩ nhiên cũng nhìn thấy được mấy cái gân xanh đang nổi lên cộm lên trên trán anh ta.

Hai người cứ như vậy lưng đối lưng, lòng ôm đầy tâm sự. Đợi cả tiếng đồng hồ không thấy đối phương có động tĩnh gì, Tần Tu rốt cuộc không nhịn được nữa, khép tạp chí lại , chuẩn bị một vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh xoay người lại.

Ở đằng sau anh, cậu chàng tóc xoăn đang gục đầu xuống bàn ngủ.

Bạn đang �

Còn có bản lĩnh ở đây nằm ngủ à? Rốt cuộc thì cậu đã phát hiện ra video chưa?

Tần Tu đứng ở sau ghế ngồi, nâng cằm ngắm kĩ càng đầu quắn vẫn còn đang say sưa ngủ. Rõ ràng biết mình ngồi đằng nhưng lại không thấy kẹp mẩu giấy ghi tin nhắn hay gì đó vào, xem ra chắc còn chưa phát hiện ra ổ cứng.

Nhưng tên này sao lại cố ý ngồi cạnh anh là có ý gì? Ha, lông mày lại nhướn lên, đừng nói trưa nãy ở nhà ăn cũng là trùng hợp đấy chứ?

Băng sơn đại ma vương nhìn chằm chằm kẻ nào đó đang say giấc nồng, tự nhiên lại thấy buồn cười. Thế nào, vừa mới dọn ra ngoài đã hối hận, nhận ra rằng một ngày cũng không thể rời xa tôi được, đúng không? Tựa vào bên cạnh tôi ngủ là có thể thỏa mãn ảo tưởng của cậu đúng không? Tôi cứ tưởng cậu chỉ cần An Gia Miện thôi là được rồi chứ.

Nhìn tên nào đó đang gục đầu trên bàn ngủ mê mệt không biết gì, nước miếng nhễu tèm lem cả trang sách đang mở, Tần Tu chán ghét nhíu mày, đưa tay kéo cuốn sách vô tội 《 Tự rèn luyện để trở thành diễn viên 》 kia ra, tiện thể cúi người xuống, ghé vào bên tai Thẩm Triệt khẽ mở miệng: “Tôi đi rồi. Mau-dậy-đuổi-theo.”

Quần chúng nhân dân đang ngồi trong phòng đọc đều dùng ánh mắt đỡ-không-được mà nhìn cảnh tượng này. Rõ ràng nếu là bạn bè thì động tác này cũng chẳng có gì ghê gớm, thế nhưng ở đây lại là hoa khôi trường, thế là ngay lập tức lượng thông tin trở nên đặc biệt lớn, hình ảnh trở nên đặc biệt dào dạt cơ tình. Sinh vật giống như hoa khôi trường này thực sự là hòa hợp với nhân gian.

Lúc Thẩm Triệt tỉnh dậy thì cả phòng đọc đã hết người. Cậu cúi đầu nhìn di động, đậu má, mười phút nữa là tới tiết học rồi, thế là vội vội vàng vàng vứt sách đấy chạy ra khỏi thư viện. Trước khi vào thu viện thì phải gửi ba lô ở ngoài, vì lúc cậu tới tủ giữ đồ đã đầy chật nên cậu phải đưa trực tiếp ba lô cho nhân viên thư viện trông hộ. Vừa đưa thẻ gửi đồ ra, chị nhân viên còn chưa tìm Thẩm Triệt vừa liếc một cái đã nhận ra cái ba lô màu đen của mình: “Chính là cái kia! Cám ơn chị!”

Cùng lúc đó chiếc mô tô BMW “Kétttt” một tiếng, hung bạo thắng lại trên đường Đại Dưỡng. Trong vườn hoa, một đám chim sẻ giật mình bay lên rào rào. Tần Tu nhấc kính chắn gió lên, bật bluetooth tái mặt nói với đầu dây bên kia: “Cậu nói cái gì?”

“Ai da, giọng cậu sao mà lạnh lùng thế làm gì, Tôi chỉ không cẩn thận chép nhầm mấy thứ vào phần cứng thôi mà. Hay là bây giờ tôi đến trường cậu nhé?!”

Tần Tu bực phát điên: “Cậu nói cầm tới là cầm tới thật sao. không có đơn giản thế chứ?!”

“Cầm một cái phần cứng điện thoại thì có gì khó khăn chứ? À đúng rồi, mấy thứ tôi chép trong đó cậu chưa xem đấy chứ?” Người đàn ông bên kia đầu bluetooth mở miệng giọng có vẻ e thẹn.

Tần Tu nghe thấy cái giọng này, trực giác mách bảo có gì đó không ổn: “Cậu chép cái gì trong đó?”

“Ha ha ha…. cũng không có gì, chỉ là mấy cái GV thôi……..”

Bình luận

Truyện đang đọc