CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Dọc con đường mà Thẩm Triệt chỉ không phát hiện thấy nhà hàng nào, Tần Tu vừa lái xe,vừa buồn bực hỏi: “Mời tôi ăn gì?”

“Chúng ta đi ăn kem!”

Tần Tu bĩu môi khinh thường, mùa hè qua từ đời nào rồi mà còn mời đi ăn kem, cậu bị dở à. Với cả đàn ông con trai mà ngồi ăn kem nhìn ẻo lả muốn chết, chẳng lẽ cậu không biết? Mà quan trọng là Tần Tu mỗi khi ăn thứ gì đó rất lạnh liền….

“Tới rồi, kia kìa!”

Người ngồi sau vỗ vỗ vai, Tần Tu đang định nói “Muốn ăn cậu tự đi mà ăn.” vừa ngẩng đầu liền thấy bảng hiệu Haagen-Dazs, lời nói đến miệng rồi lại nuốt xuống bụng.

(Haagen Dazs: thương hiệu kem nổi tiếng nhất thế giới. Ở Việt Nam mới có cửa hàng ở HCM thôi, giá từ >100k, nghe đâu 75k/1 viên kem bé tí xíu)

Chiếc mô tô phân khối lớn BMW đỗ ở vỉa hè bên dưới tiệm Haagen-Dazs. Mấy cặp tình nhân trẻ tuổi ngồi ở cạnh cửa sổ lầu hai của tiệm kem cũng phải ngó xuống nhìn một cái. Tần Tu chậm chạp vừa tắt động cơ, rút chìa khóa, vừa đấu tranh nội tâm dữ dội. Làm sao bây giờ? Đúng là đi ăn kem thì quá là ẻo lả, nhưng kem này là Haagen – Dazs cơ mà. Thật không nghĩ tên này lại mời mình ăn Haagen Dazs….

Cái slogan “Nếu bạn yêu cô ấy, hãy đưa cô ấy đến Haagen Dazs” đúng là rất chói mắt. Nếu mình cùng tên kia đi vào chẳng phải đã thừa nhận mình chính là “cô ấy” sao? Cái slogan này sao lại kỳ thị giới tính như vậy! Chẳng lẽ bạn gái không thể mời bạn trai đi ăn Haagen Dazs?

(Slogan tiếng anh: If you love her, take her to Haagen Dazs)

…… Thôi bỏ đi, làm bộ như không biết, cùng tên kia vào ăn là được.

Tần mỹ nhân sau khi hạ quyết tâm mới bình tĩnh rút khóa, chuẩn bị xuống xe. Thẩm Triệt đã xuống xe trước, đang ngẩng đầu nhìn biển hiệu Haagen Dazs, xoa tay nói: “Từ lâu rồi, tôi đã muốn có một ngày có thể mời bạn gái đến ăn Haagen Dazs…”

Còn chưa nói xong liền “ớ”, Thẩm Triệt thật muốn tự tát vào miệng mình một cái. Thấy phía sau mãi không có động tĩnh, cậu cứng ngắc cổ quay lại, quả nhiên liền thấy hoa khôi trường mặt đen xì đang trừng mình, thế là cuống quýt bổ sung: “Tôi không phải nói anh là bạn gái tôi đâu! Tôi nói là ao ước trước đây của tôi chính là mời bạn gái đến ăn Haagen Dazs, có thể mời anh đến ăn cũng coi như có cảm giác ước mơ thành sự thật,” nói tới đây Thẩm Triệt cũng hiểu mình càng nói càng ngu, thế là đành ngậm miệng, quay đầu liếc một cái về phía tiệm kem Haagen Dazs trong mơ, không dám hy vọng nói: “Vậy anh có muốn cùng tôi vào ăn…”

Tần Tu chỉ biết tranh cãi vô ích: “Cậu đã nói thành như vậy, tôi làm sao còn có thể cùng cậu vào ăn kem được?”

Thẩm Triệt triệt để nhận mệnh, ai bảo cái miệng của mình nói ngu cơ, xem ra chỉ có thể lên đường hồi phủ thôi.

Tần Tu liếc con cún lông vàng đang ủ rũ một cái: “Đi mua ra ngoài ăn.”

Thẩm Triệt nhất thời như được đại xá, vừa cười vừa nói “Anh chờ tôi nhé, xong ngay đây.” rồi xoay người chạy vào tiệm kem.

Tần Tu tựa người vào xe đứng chờ, di động trong túi liền vang lên, cuộc gọi đến từ số máy của Jason. Tần Tu chần chừ một chút cũng chọn nút nghe, liền thấy người đại diện hỏi từ đầu dây bên kia: “Sao vừa thử vai xong cái là cậu đã vội đi vậy?”

“Có chút việc.” Tần Tu trả lời cho có lệ, ngẩng đầu nhìn tầng hai của tiệm kem. Từ vách tường bằng kính có thể nhìn thấy Thẩm Triệt đang đứng ở cạnh quầy chọn đồ, Thẩm Triệt cũng đang nhìn xuống dưới, còn vô cùng vui vẻ hướng về phía anh vẫy vẫy tay.

Bán manh đến đần độn rồi à. Tần Tu nhướn mày, thủ đoạn mà cậu dùng đối phó với tôi đúng là chả thay đổi tẹo nào cả.

“A lô, sao không nói gì vậy?” Jason ở đầu dây bên kia hỏi.

Tần Tu lấy lại tinh thần: “Cái gì?”

“Tôi hỏi cậu chuyện ký hợp đồng cậu nghĩ đến đâu rồi?”

Tần Tu nhíu mi nói: “Tôi nghĩ xong rồi, thực xin lỗi.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Cậu thực ra vẫn không hề cân nhắc một chút nào, đúng không?”

Người đại diện của những át chủ bài có được khứu giác như vậy cũng không có gì kì lạ, Tần Tu cũng không che giấu: “Vì có lí do cá nhân nên tôi không dự định sẽ ký hợp đồng với Tinh Bang.”

Jason có vẻ cũng không hề bất ngờ: “Vậy là đồng ý với tôi sẽ cân nhắc chỉ là để giúp Thẩm Triệt tranh thủ cơ hội?”

“Vấn đề là ở tôi. Thực xin lỗi.”

Người đàn ông đầu dây bên kia thở dài một hơi: “Chỉ một cái MV thực sự không đáng để cậu như vậy.”

“Tôi biết. Nhưng MV này rất phù hợp với Thẩm Triệt, cậu ta sẽ được rất nhiều người tìm kiếm ngôi sao chú ý tới. Thực ra, anh cũng chú ý đến cậu ấy, không phải sao?”

“Thẩm Triệt cũng không tồi, nhưng tôi chỉ muốn người tốt nhất, vậy nên tôi mới tìm đến cậu.” Jason nói. “Được rồi. Xem ra cậu đã quyết định, vậy thì cứ thế đi, chúc cậu sau này tinh đồ thuận đạt.”

***

Hai người ra công viên gần đó tìm một sân bóng rổ, vừa xem một đám thanh niên chơi bóng, vừa ngồi xuống giải quyết kem.

Thẩm Triệt ăn rất nhiệt tình, nhưng lúc quay sang lại thấy người kia vẻ mặt như táo bón, cái miệng nhỏ cứ mân mê thìa, kem trong hộp đều đã chảy hết.

Không thích ăn rau cần, thịt kho tàu chỉ ăn thịt nạc, ăn kem cũng không thích vị vani… còn cái gì nữa? Thói xấu lại nhiều như thế, nếu sau này thật có thể… ở cùng nhau hay linh tinh gì đó, chắc chắn còn khó hầu hạ hơn bạn gái cho xem. Nghĩ là thế nhưng khóe miệng Thẩm Triệt lại không tự giác nhếch lên cười, nhưng mà cuối cùng tôi cũng có thể tìm được một thứ anh thích. Nghĩ đến đây trong lòng càng vui vẻ hơn, lại cười cười nói: “Thực sự ăn không vô thì vứt đi thôi.”

Ném đi thì cậu sẽ bày ra cái vẻ mặt gì? Tần Tu xúc một thìa lớn đưa lên miệng: “Tôi đang ăn.”

Ánh mắt Thẩm Triệt không tự giác lại dừng trên nửa gương mặt nghiêng nghiêng của Tần Tu. Bây giờ hai người đang ngồi cùng nhau ăn kem chứ không phải thân phận chim cánh cụt, quả thật giống như đang mơ. Tần Tu dạo gần đây đều vuốt hmớ tóc dài ra sau đầu, có thể là do mấy lọn tóc đã dài quá, không còn một anh chàng tóc dài lãng tử nữa cũng thật là tiếc, bởi vì lúc để thả mớ tóc dài, Tần Tu sẽ càng đẹp hơn, cái trán lộ ra lại càng anh tuấn. Nhưng mà, dù sao cũng là hoa khôi trường, để kiểu gì thì cũng đẹp hết o(≧▽≦)o

Quả bóng rổ bỗng nhiên đập vào bảng, đổi hướng bay sang bên này. Tần Tu còn đang cúi đầu mải ‘quyết chiến’ với hộp kem, lúc nhận thấy được có cái bóng đang bay nhanh tới, ngẩng đầu lên đã nghe “bộp” một cái, Thẩm Triệt không biết từ lúc nào đã đứng dậy che trước người Tần Tu, vững vàng đón được quả bóng.

Tần Tu ngẩng đầu nhìn chàng trai tóc xoăn. Bạn học Thẩm bắt được bóng cúi đầu nhìn anh cười cười. Bộ dáng kia anh nhìn thấy mà vừa tức vừa buồn cười. Cậu cảm thấy giúp tôi cản viên đạn lại nên đắc ý đến như thế sao?

“Ê, anh bạn!” Đám thanh niên dưới sân bóng ra hiệu về bên này, Thẩm Triệt vươn tay ngắm vào rổ nhẹ nhàng ném một cái, trái banh màu cam vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ, chui vào rổ.

Trên sân bóng truyền đến tiếng huýt sáo và vỗ tay, Tần Tu lười biếng liếc nhìn Thẩm Triệt: “Đánh bóng rổ cũng không tệ lắm.”

“Hồi học cao trung tôi ở trong đội tuyển bóng rổ đấy.” Thẩm Triệt ngồi xuống, tay đặt lên đầu gối, cười nhìn về phía hai chàng trai đang chơi một chọi một trên sân bóng, nhưng vừa nhớ đến thời cao trung của mình, ánh mắt Thẩm Triệt lại bất giác ủ rũ xuống. Thời niên thiếu của cậu ắt không thể nào né qua mà không nhắc tới cái tên An Gia Miện được. Năm thứ nhất cao trung kết thúc, khi cậu đang ở đội tuyển đại diện cho trường tham gia giải thi đấu khu vực, An Gia Miện đã thẳng thừng phân rõ giới hạn với nhà cậu.

“Anh thì sao?” Thẩm Triệt quay đầu hỏi, “Thời cao trung chắc là CLB kịch nhỉ?”

Tần Tu lạnh lùng liếc xeo người bên cạnh một cái: “Tôi nhất định phải tuân theo con đường trưởng thành của thần tượng nhà cậu sao?”

An Gia Miện thời cao trung là tham gia CLB kịch, cho nên anh cũng phải thế ư? Nghĩ đến đây trong lòng Tần Tu như vừa nuốt phải con bọ. Thẩm Triệt, cậu dám đem tôi làm thế thân của An Gia Miện sao—

Thẩm Triệt không hiểu Tần Tu dẩu môi, ánh mắt tự nhiên lạnh lẽo như thế là có ý gì: “Tôi đâu nghĩ như vậy, chỉ là thấy anh diễn xuất tốt thế, nên tôi nghĩ anh đã có kinh nghiệm ở mặt này từ hồi học cao trung.”

“Tôi hồi sơ trung là trong đội bóng rổ, lên cao trung thì vào đội tuyển tennis.” Sắc mặt gấu Bắc Cực lúc này mới dịu xuống.

Thẩm Triệt cả kinh, không ngờ rằng Tần Tu còn từng chơi bóng rổ, thật sự không tưởng tượng nổi một bạn học Tần tuấn mỹ thanh tú như phù dung kia so tài với đám nam sinh cao to đen hôi trên sân bóng rổ sẽ như thế nào. Không biết cầu thủ đội đối phương là nên phòng thủ anh hay là đi ôm anh đây.

“Anh chơi vị trí nào?” Thẩm Triệt không khỏi tò mò.

“Hậu vệ dẫn bóng.”

….Có lầm không đấy, thật là PG sao? Thẩm Triệt há hốc miệng không thể tin được. Nói như vậy chơi còn không tồi sao?

“Cậu nhìn cái kiểu gì vậy? Cậu nghĩ tôi đang chém gió hay là nghĩ tôi không có tư cách chơi PG?”

Thẩm Triệt ngẩn người, chợt cao hứng đứng lên: “Vậy hôm nào chúng ta hẹn mấy người Khải đại thủ đi chơi bóng đi?”

“OK.” Tần Tu lười biếng cúi đầu nhấm nháp một miếng kem, “Muốn một chọi một cũng không thành vấn đề.”

Người bên cạnh đột nhiên im lặng, Tần Tu nhíu mày, ngẩng đầu vừa thấy vẻ mặt của tên đần kia đúng là đang nóng lòng muốn tỷ thí.

***

Bóng rổ là của mấy anh bạn dưới sân cho mượn. Mấy cậu thanh niên vừa chơi đấu đối kháng mệt nhoài, ngồi ở vạch biên xem trận kịch chiến 1 on 1 hừng hực khí thế trên sân bóng. Tầm nhìn trong công viên lúc xế chiều cũng hẹp lại, bóng rổ dộng bộp bộp trên nền sân cứng, nhịp lúc nhanh lúc chậm, phe tấn công đột nhiên chợt lách người—

“Cái đuệch!”

“Người -bóng phân chia!”

“Đẹp trai tợn!”

Khán giả bên ngoài sân đang xem cuộc chiến không hẹn mà cùng đứng lên, tiếng huýt gió vang lên ầm ĩ, Thẩm Triệt kinh ngạc qay đầu lại nhìn về phía bóng người nháy mắt đã lách qua sự phòng thủ của cậu. Tần Tu đã lấy lại bóng vừa tách ra, ánh nắng chiều dần nhạt, người bên dưới rổ nhẹ nhàng nhảy lên một chút, mớ tóc đen mềm mại nhẹ nhàng tung bay, trái bóng màu cam đáp lời rơi vào rổ. Đây là lần đâu tiên Thẩm Triệt phát hiện hóa ra động tác ba bước lên rổ cũng đẹp không kém gì động tác dunk.

Đấu qua lại năm hiệp, điểm số là 5:0 hù chết ngơời! Thẩm Triệt khó mà tin nổi chính mình lại không thể một lần phòng thủ thành công Tần Tu, thậm chí khi tấn công còn bị bạn học Tần thân là hậu vệ dẫn bóng hai lần cướp bóng phản công thành công.

“Yếu muốn chết.” Tần Tu xoay trái bóng rổ đi tới, “Còn như vậy tôi sẽ vượt qua cậu mà dunk đấy.”

Thẩm Triệt đón lấy trái banh Tần Tu ném qua, đập đập dưới tay, còn nghiêm túc nheo mắt. Đừng đắc ý quá sớm, tôi còn một lần tấn công nữa đấy, trước sau gì cũng qua được anh!

Hai người khom lưng giằng co nhau ở vạch ba điểm. Tần Tu nhìn chăm chú ánh mắt Thẩm Triệt, đối phương tập trung bộ dáng như một con mèo khiến anh nhịn không được lại muốn trêu chọc: “Muốn vượt qua tôi, cậu còn chưa đủ trình.”

Thẩm Triệt có chút xù lông, nhưng lại có vẻ như đang cố gắng không để nụ cười đầy ngạo khí kia làm cho tê liệt, vậy là mở miệng làm khẩu hình nói ra chữ “Hoa khôi trường”.

Đây quả đúng là tử huyệt của Tần Tu, mặt ngay lập tức đen thui. Thẩm Triệt chớp cơ hội lách người một cái, Tần Tu nhanh chóng hướng sang phải duỗi tay ra cản đường, Thẩm Triệt giữa chừng bỗng hãm lại, ngoặt sang trái đột phá.

Chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt Tần Tu khi bị động tác giả của mình bỏ lại phía sau thôi cũng thấy hả hê rồi, Thẩm Triệt hưng phấn nhảy lên dunk, tay phải cầm bóng hướng tới cái rổ mạnh mẽ úp bóng, tiếp đó đột nhiên như đụng phải một bức tường.

Trong khoảnh khắc nhảy lên đối diện với ánh mắt xinh đẹp sắc bén của Tần Tu, Thẩm Triệt quả thực bị dọa một trận! Quả bóng trong tay rơi vào tay Tần Tu, bị một lực mạnh mẽ đánh bật ra xa!

Lực đánh kia mạnh mười phần, lại là từ chính diện hung hăng đập mạnh xuống, Thẩm Triệt bị lực va đập kia chấn động, lúc rơi xuống đất cũng không đứng vững được, trọng tâm nghiêng lại phía sau, “bẹp” một cái ngã ngồi xuống đất, cả người đều đờ đẫn. Khán giả ngoài sân cũng choáng váng. Miếng ăn đến miệng rồi còn bị cướp mất. Đúng là nghẹn khuất đến chết luôn mà! Anh trai tóc xoăn kỹ thuật thực ra cũng không tồi, chỉ là, đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía trái bóng rổ rơi xuống đất, lăn về phía một đôi chân, một bóng người đẹp trai đến mức người ta không dám nhìn thẳng — anh trai xinh đẹp kia quả thực là phi nhân loại mà!

Tần Tu nhìn đầu quắn vừa chịu đại đả kích, hai tay chống phía sau vẫn còn ngồi dưới đất, tâm trạng anh ngược lại rất vui, kéo nhẹ áo đi qua, khoanh chân ngồi bệt xuống nghiêng đầu nói: “Tôi lợi hại không?”

Thẩm Triệt tỉnh lại, tâm nói anh đúng là đồ không biết xấu hổ, thế mà cũng tự nói ra được. Nhưng mà… Bạn học Thẩm ngẩng đầu đón ánh trời chiều chiếu vào người. Tần Tu vẻ mặt kiêu ngạo. Mình phải tự đánh trống lảng đi thôi, quả nhiên không hổ là người tôi nhìn trúng nha, ừ, nghĩ như vậy là trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.

“Anh là người thứ hai cướp bóng đến rổ của tôi như vậy đấy, có phải PG nào cũng dũng mãnh như thế không nhỉ.” Thẩm Triệt vươn người đứng lên, vén vạt áo T-shirt lên lau mồ hôi đã chạy xuống tận cằm, dừng lại một chút mới phát giác Tần Tu đang ngồi trên mặt đất đang ngẩng đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn chòng chọc thắt lưng vừa lộ ra của cậu, lúc này mới đỏ mặt buông vạt áo xuống. Tần Tu mặt mũi cũng đầy mồ hôi, nhưng người ta cũng không tùy tiện lấy vạt áo lau mặt như vậy. Đây quả nhiên là sự khác biệt giữa con cóc và thiên nga mà.

Tần Tu dời tầm mắt, cổ họng khô khốc nói: “Còn có ai từng đoạt bóng của cậu?”

Thẩm Triệt đột nhiên sửng sốt, một lúc lâu sau mới ầm ờ nói: “….Anh trai tôi.”

“Cậu có anh trai?” Tần Tu liếc xéo hỏi. Cậu từ nhỏ hẳn là bị anh trai ăn hiếp đến tận lúc lớn, nghĩ đến đây Tần Tu không hiểu sao lại thấy khó chịu.

Thẩm Triệt miễn cưỡng cười cười, đổi đề tài: “Hai là chơi thêm hai ván nữa đi?”

Cậu nhất định phải thắng tôi một ván mới chịu ngừng đúng không? Tần Tu xoay người cầm quả bóng ném trả lại cho mấy anh bạn đang ngồi ở bên sân: “Cám ơn!”

Trên sân bóng rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ, Tần Tu đi dọc theo khán đài lên trên, hỏi người đi đằng sau: “Cậu chừng nào thì dọn về?”

Bình luận

Truyện đang đọc