CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Gã paparazzi bám riết theo đuôi Tần Tu và Thẩm Triệt, cũng chụp được không ít ảnh hai người ở cùng nhau, nhưng không có tấm nào đặc biệt mờ ám cả. Gã đã có chút nhụt chí thì lại thấy hai mục tiêu lại đứng dậy, vậy là cũng vội vã đứng lên, chân thấp chân cao đi theo hai người vào một căn nhà bỏ hoang lớn. Căn nhà này cũng từng xuất hiện trong phim 《 MONSTER》, lúc này không có đoàn phim nào dựng phim ở đây cả. Căn nhà lớn với ba tầng lầu vừa trống trải vừa im lặng, bây giờ mà chạy tới nơi vắng vẻ thế này chắc chắn là có chuyện mờ ám rồi. Gã paparazzi tâm tình hưng phấn, rón rén theo tiếng nói chuyện rì rầm trên lầu mà leo lên, đi thẳng tới ban công rộng trên tầng cao nhất.

Ban công rất rộng, nhìn qua không giống nơi lý tưởng để hẹn hò vụng trộm, mà còn có cảm giác thấp thoáng bóng ma quỷ. Gã đàn ông tay cầm camera, cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó chợt nghe một tiếng “rầm, lạch cạch” vang lên sau lưng, quay nhìn lại mới thấy cửa ban công bị đóng từ bên ngoài, lạch xạch một tiếng bị khóa lại.

“Ê! Ê!” Tên săn ảnh cuống cuồng chạy tới đập cửa. “Tần Tu! Thẩm Triệt! Thả tôi ra mau!”

Tần Tu liếc nhìn cánh cửa bị đập thùm thùm đang rung lên: “Anh là phóng viên ở đâu?”

“Thả tôi ra mau lên, tôi có chứng sợ độ cao!” Gã paparazzi nóng nảy hét lên, tiếc là bên ngoài cửa không có chút phản ứng, vậy là đành hô to. “Mạng YOKU! Tôi là phóng viên của mạng YOKU!”

“Được rồi. Tôi sẽ đem địa chỉ của anh gửi cho Tổng biên tập kênh giải trí mạng YOKU, bảo ông ta phái người tới cứu anh. Tạm biệt.”

“Á, đừng đừng! Là 《 Báo giải trí sớm》 ! Tôi là phóng viên 《 Báo giải trí sớm》!”

Gương mặt Tần Tu thoáng cái trầm xuống. Thẩm Triệt vừa mới nghe Tần Tu nói nghi ngờ gã kia là phóng viên của 《 Báo giải trí sớm》, ai dè đúng thật.

Tần Tu cùng Thẩm Triệt ra khỏi căn nhà trống, nghe tiếng chửi bới hai người loạn xạ của gã paparazzi, cả hai đều nặng nề tâm sự. Thẩm Triệt cảm thấy nếu mình không nói câu nào sẽ chìm mà chết mất: “Đúng rồi, quên chưa chúc mừng anh, được đề cử giải Diễn viên mới xuất sắc nhất!”

Tần Tu chậm rãi đi phía trước: “Bây giờ chúc mừng thì quá sớm. Đợi khi tôi đoạt giải rồi hãy nói.”

“Bốn phim kia tôi cũng xem cả rồi, tôi tin vào mắt nhìn của mình.” Thẩm Triệt cười nói. “Không trao cho anh thì quá là vô lý rồi.”

“Thẩm Triệt, cậu không sợ hãi sao?” Tần Tu bỗng nhiên ngắt lời cậu, quay lại nói. “Một ngày kia, nếu như quan hệ giữa chúng ta bị phơi bày ra trước công chúng, thì mọi thứ đều coi như xong.”

Thẩm Triệt nhìn biểu tình nghiêm túc của Tần Tu. Nếu nói hoàn toàn không có lo lắng, không có sợ hãi là không thể bởi chuyện này không chỉ liên lụy tới tiền đồ của một mình cậu, mà còn cả Tần Tu. Chỉ là, nếu không thì phải làm sao?

“Kín đáo một chút là được mà, cũng chưa có gì ghê gớm lắm.” Cậu thanh niên tóc xoăn cười nhún nhún vai.

Tần Tu không nói gì, chỉ lấy trong hai túi áo ra hai cái kẹo mút đưa cho Thẩm Triệt: “Muộn rồi, ngày mai tôi còn phải ghi âm. Tôi về trước đây. Cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Thẩm Triệt xanh mặt nhận lấy cây kẹo Tần Tu đưa qua. Rốt cuộc anh mua mấy cây kẹo mút vậy…

***

“Kính coong.”

“Kính coong”

“Kính coong ——kính coong——“

“Mở cửa đi! Chết hết cả lũ ở xó nào rồi thế hả?!” Tiếng chuông cửa dai dẳng vang lên rốt cuộc cũng khiến cho Hạ Lan Bá chịu hết nổi, hùng hùng hổ hổ đạp cửa thư phòng ra, hướng lên lầu gào tướng lên: “Thẩm Triệt vừa đi cái là không có ai thèm ra mở cửa luôn hả?! Cứ thế mà ngồi yên được à?!”

Tam Tự Kinh vèo vèo tuôn ra một tràng, ba cửa phòng trên lầu nhanh chóng lẹt kẹt mở ra.

Âu Triết Luân dụi dụi mắt vẫn còn nhập nhèm vì buồn ngủ, vừa nhìn thấy Hạ Lan Bá dưới lầu: “Đậu má! Anh cũng xuống phòng khách rồi, sao không đi mở luôn còn kêu gì chứ?”

“Ông đây mặc quần đùi áo ba lỗ, đầu tóc thì bù xù làm sao mà ra gặp người được?” Hạ Lan Bá phóng ánh mắt về phía ba người trên lầu, cúi người, ra vẻ chuẩn bị ném dép lê. “Đứng ngây cả đám ra đó làm gì?! Còn không mau xuống dưới tiếp khách!!”

Tần Tu và Âu Triết Luân không hẹn mà cùng rùng mình một cái, chớp mắt cả hai liền đồng thời dựa người đứng ở thang lầu, không lên cũng chẳng buồn xuống.

“Thôi bỏ đi.” Khải Mặc Lũng vuốt vuốt mớ tóc hai bên đầu, bất đắc dĩ đi lên trước. “Để tôi mở cửa. Có chút việc mà cũng không làm ra hồn…”

Phó Linh đợi nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở cửa, tưởng cả nhà đi vắng, vừa xoay người bỏ đi thì cánh cửa sau lưng bỗng bật mở. Cô gái tóc ngắn quay người lại, nhìn thấy người đàn ông lai tây cao lớn anh tuấn trước mắt liền ngẩn ngơ: “Khải…. Khải đại thủ?”

Cô chỉ nghe Thẩm Triệt nói ở cùng nhà với Tần Tu, không ngờ bạn cùng nhà còn có một nhân vật VIP như Khải Mặc Lũng thế này.

“A, Khải đạo, chào anh. Tôi là Phó Linh, người đại diện của Thẩm Triệt.” Phó Linh vừa tự giới thiệu vừa ngó ra phía sau Khải Mặc Lũng. “Thẩm Triệt có nhà không?”

Khải Mặc Lũng có chút ngạc nhiên quay đầu liếc nhìn ba người trong phòng khách cũng đang kinh ngạc, anh quay lại nói với Phó Linh: “Cô là người đại diện của cậu ấy, chẳng lẽ cô không biết cậu ấy đi quay phim sao?”

“Quay phim?” Phó Linh sửng sốt. “Là 《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》đấy à? Phim này đóng máy từ hôm trước rồi mà.”

Trong phòng khách, cả bốn người quay sang nhìn nhau.

Mười phút sau.

“Hủy hợp đồng?!” Bốn người đồng thanh nói.

Phó Linh ngồi trên sô pha gật đầu: “Mọi chuyện là vậy. Tôi có hỏi cậu ấy nguyên nhân, nhưng cậu ấy sống chết không chịu nói, muốn tìm cậu ấy nói chuyện mà di động cũng tắt máy.”

Tần Tu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Khoản bồi thường phá vỡ hợp đồng là bao nhiêu?”

“Con số cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc cũng không dưới năm trăm vạn.” Phó Linh trả lời.

“Năm trăm vạn?!” Âu Triết Luân há hốc miệng, nhìn trái nhìn phải. “… Việt Nam đồng ?”

(500 vạn tệ cỡ 750.000 USD)

Hạ Lan Bá trên tay cầm điếu thuốc, căm giận vắt chéo chân: “Công ty các cô cũng gạt người quá đấy. Cả tài khoản của Thẩm Triệt còn chưa tới một trăm vạn, các người làm thế khác nào ép nó đi bán thận?”

Âu Triết Luân than thở: “Bán cả hai quả cũng không đủ…”

“Phí bồi thường phá hợp đồng gì đó tôi không rõ lắm.” Phó Linh nhíu mi nói. “Tôi chỉ muốn biết tại sao cậu ấy lại bằng lòng trả một cái giá trên trời để hủy hợp đồng với công ty như vậy. Nếu nguyên nhân là ở tôi, cậu ấy có thể trực tiếp yêu cầu đổi người đại diện. Tôi biết năng lực của mình không…”

“Thẩm Triệt không phải người như thế.” Tần Tu lạnh lùng ngắt lời, liếc một cái về phía cô gái tóc ngắn đang lộ ra vẻ xấu hổ. “Cô làm người đại diện của cậu ấy cũng gần một năm rồi mà ngay cả nhân phẩm cậu ấy như thế nào cũng không rõ sao?”

Phó Linh cúi đầu, tỏ vẻ không sao nghĩ ra: “…Vậy rốt cuộc vì lí do gì mà cậu ấy chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên lại đề xuất muốn hủy hợp đồng?”

“Chẳng lẽ có Boss mới nhìn trúng nó?” Âu Triết Luân ra vẻ ngẫm nghĩ. “Cũng không đúng. Nó là độc dược rating, có ma nào thèm nó chứ?” Bị Hạ Lan Bá và Tần Tu trừng, Âu thiên vương vội vàng im miệng. “À, ý tui là nếu có Boss mới sẵn lòng giúp nó trả tiền bồi thường phá hợp đồng hay đại loại thế thì việc gì nó phải tìm cách mau chóng kiếm tiền nữa. Nhể?”

Hạ Lan Bá thả một ngụm khói, gảy gảy tàn thuốc vào gạt tàn, buông chân đang vắt vẻo xuống: “Thằng nhóc Thẩm Nhị kia không phải là đứa không biết tốt xấu. Nếu nó quyết định phải phá hợp đồng, lại không chịu nói cho chúng ta nguyên nhân, chắc chắn là nó cũng có nỗi khổ riêng. Bất luận thế nào, tôi cũng ủng hộ quyết định của nó.”

Phó Linh không ngờ lại thế này, cô còn tưởng rằng có thể nhờ mấy người bạn cùng nhà giúp mình khuyên nhủ Thẩm Triệt: “Nhưng mà…”

“Không phải nhưng mà. Thằng nhóc Thẩm Triệt kia tôi hiểu rõ nhất. Một khi nó đã hạ quyết tâm sẽ không nghĩ lại đâu.” Hạ Lan Bá đứng dậy nói. “Thực lòng mà nói, tôi cũng hi vọng nó có thể tiếp tục ở lại công ty các cô, nhưng đây là chuyện của nó, chúng tôi cũng không thể quyết thay được.”

Âu Triết Luân hứ một tiếng: “Anh nói thì nhẹ nhàng thế. Kiếm đâu ra năm trăm vạn bây giờ. Được rồi, trừ tài khoản Thẩm Triệt còn mấy đồng ra, cứ tính còn bốn trăm vạn đi. Đây cũng là con số trên giời rồi, nó muốn hủy hợp đồng kiểu gì? Hủy hợp đồng cái ***g tồng ngồng!”

“Có bốn trăm vạn thôi chứ gì. Đơn giản ~” Hạ Lan Bá xì một tiếng.

“Là như nào?” Âu Triết Luân nhìn chằm chằm trạch nam biên kịch đầu tổ chim. “Đừng bảo em anh là hoàng tử Abu Ahabi đấy nhá!”

(Abu Dhabi là thủ đô Các tiểu vương quốc A-rập Thống Nhất, đất nước nổi tiếng giàu có vì xuất khẩu dầu mỏ)

“Anh mày không phải hoàng tử.” Hạ Lan Bá chậm rãi chuyển hướng sang Khải Mặc Lũng. “Khải Mặc Lũng…”

Âu Triết Luân kích động ôm ngực, ánh mắt vừa khiếp sợ, vừa khát khao quay về phía Khải đại thủ ngọc thụ lâm phong.

“… cũng không phải hoàng tử.” Hạ Lan Bá nhát gừng nói. Thấy Âu Triết Luân mặt tiu nghỉu, anh mới tiếp tục: “Nhưng Khải đại thủ nhà các cậu có một người bạn là luật sư mồm miệng cãi siêu giỏi. Gì chứ thương lượng chấm dứt hợp đồng thế này á? Muỗi~” Hạ biên kịch lại quay sang Phó Linh. “Về nói với ông chủ của các cô, hợp đồng này, thật ngại, chúng tôi đành phải phá vỡ rồi.”

Phó Linh nhìn một nhà toàn là bá vương, cũng mau mau chóng chóng thu dọn đồ chạy lấy người.

***

Tần Tu đứng trước cây ATM kiểm tra tiền trong tài khoản, ra khỏi cây ATM anh cũng không quay về chung cư ngay mà lại đi về phía một chiếc SUV hiện đại đang đỗ ven đường, gõ gõ cửa kính xe.

Đợi một lát, cửa kính xe rốt cuộc cũng chậm rãi hạ xuống. Bội Hi vẻ mặt tình cờ gặp gỡ: “Tần Tu à? Thật khéo quá nhỉ, có việc gì thế?”

Tần Tu ra hiệu ý bảo ra bên ngoài: “Xuống xe đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút.”

Khí thế lạnh như băng rất có cảm giác áp bức. Nữ tổng biên tập tạp chí lá cải nhìn mĩ nam một mét tám lăm đứng ở đầu xe chờ mình, luôn có ảo giác nếu như bây giờ mình lái xe chạy đi, Tần Tu chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể khiến cho lốp xe nổ tung được, vậy là đành phải xuống xe, bực bội hất một lọn tóc xoăn dài: “Có gì hay mà nói?”

Tần Tu liếc Bội Hi một cái: “Ngày nào cũng cắm chốt bên dưới khu chung cư tôi ở, cô và đám paparazzi của cô còn bám dai hơn cả sasaeng fan đấy. Tôi có nên cho cô xin chữ ký không nhỉ.”

“Ồ, không cần đâu. Tôi không giống đám sasaeng fan của cậu. Tôi chẳng cần cái gì của cậu cả.” Bội Hi cười nhạt. Nếu đối phương đã nhìn thấu, mình cũng chẳng mất công phủ nhận làm gì. “Nhân tiện nói luôn, cậu đeo kính gọng đen nhìn rất đẹp trai đấy.”

Tần Tu không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh như băng nói: “Nể mặt Jason, tôi đã nhẫn nhịn cô một lần. Nhưng hành vi hiện tại của cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi.”

“Ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu phương diện nào cơ?” Bội Hi tiến lại gần, cười, “Không thể quang minh chính đại hẹn hò với Thẩm Triệt sao?”

Khiêu khích dường như không có tác dụng, Tần Tu mặt vẫn không đổi sắc, chỉ là trong giọng nói dần dần hiện lên vẻ hung ác: “Lần sau còn để tôi nhìn thấy cô hoặc là đám chó săn của cô đi theo đuôi tôi, tôi sẽ dùng cách của riêng mình để giải quyết.”

Bội Hi bị tia hung quang bắn ra từ ánh mắt Tần Tu khiến cho chấn động một chút, nhìn thấy Tần Tu xoay người bỏ đi, cô ả mới cậy thế hừ lạnh cười một tiếng: “Cậu chẳng dám đâu. Cậu là minh tinh cơ mà.”

Tần Tu dừng bước, quay người lại, lại bước quay trở về. Bội Hi có chút chột dạ, lại thấy Tần Tu đột nhiên đã đứng trước đầu chiếc SUV của mình.

“Tôi không ngại phá vỡ hình tượng của mình đâu.”

Sau đó là một tiếng ma sát “kít tttt !!” kéo dài rít lên chói tai. Bội Hi trợn tròn mắt há hốc miệng nhìn Tần Tu hung ác làm xong, giơ chìa khóa lên huơ huơ về phía mình.

Nữ tổng biên tập tờ báo lá cải vội vàng chạy tới đầu xe, liền thấy trên mui xe đã bị Tần Tu dùng chìa khóa vạch lên một vết xước dài. Lửa giận bùng lên, cô ả quay đầu hướng về phía Tần Tu đang bỏ đi quát lớn:

“Cậu đứng lại đó cho tôi!”

Bóng người cao gầy tuấn dật như mắt điếc tai ngơ, Bội Hi càng thêm phát hỏa: “Được lắm. Cậu để cho gái này không vui, gái này cũng không để cho cậu được thoải mái!” Tiếp đó là những lời đầy ác ý được thốt ra: “Cậu đang chờ mong cái giải Diễn viên mới xuất sắc nhất kia lắm đúng không? Nếu không giành giải, chắc cậu sẽ khóc òa lên ý chứ, nhỉ?”

Lời này quả nhiên có tác dụng, Tần Tu khựng lại một chút, quay đầu, giọng lạnh lùng: “Cô nói cái gì?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bội Hi khoanh tay thong thả bước từng bước tới trước mặt Tần Tu: “Muốn chị đây tiết lộ cho cậu chút thông tin không?”

Tần Tu chăm chú đánh giá người đàn bà vẻ mặt đầy khiêu khích trước mặt, cau mày: “Giải Kim Chi chưa từng có chuyện lưu truyền trong nội bộ trước đây.”

“Trước đây thì không có, hiện tại thì khác… Chỉ có thể nói cậu cả đời là chẳng biết gì thôi.” Bội Hi ngẩng đầu nhìn mĩ nam tuy khí thế khiến cho người ta phải sợ hãi, nhưng gương mặt vẫn đẹp khiến người ta phải mê mẩn, “Cậu không để ý bốn tác phẩm khác cùng được đề cử với mình sao?”

Thấy Tần Tu không nói gì, cô ả lại phá ra cười. “Tôi biết mà, cậu tự phụ đến mức thế cơ mà. Trong số đó có một phim tên 《 Sinh ra》, có ấn tượng gì không?”

《Sinh ra 》? Tần Tu lẩm nhẩm cái tên này, rất nhanh đã nghĩ ra. Đó là một bộ phim điện ảnh được công chiếu từ đầu năm, nhưng bộ phim kia… nghĩ đến đây liền trừng to mắt nhìn Bội Hi.

“Đúng vậy. Tham gia trong phim kia có một diễn viên là người có công với đất nước, vừa khéo cũng là diễn viên mới.” Bội Hi cười vô cùng sảng khoái, “Nếu bàn về chất lượng phim, nói thực, ngay cả tôi cũng có thể thấy đó là một bộ phim rác rưởi, nhưng ai biểu năm nay người ta sinh nhật tròn một trăm tuổi cơ? Ai biểu phim người ta tham gia là dự án trọng điểm của Bộ Văn hóa cơ? Giải Kim Chi phải đối mặt với một thứ quái thai như vậy kể cũng mất mặt. Cậu nói xem, nếu không trao giải thưởng cho bộ phim ấy mà được sao? Một bộ phim đầy màu sắc cách mạng như vậy không thể nói là bỏ qua được. Nếu trao cho nó giải Phim điện ảnh xuât sắc nhất thì có vẻ vô lương tâm quá. Nếu trao giải Quay phim xuất sắc nhất, Biên tập xuất sắc nhất thì lại chiếu lệ quá. Suy đi tính lại, cách tốt nhất chỉ có thể hi sinh cái giải Diễn viên mới xuất sắc nhất này thôi.”

Tần Tu nghe Bội Hi nói mà hồn như bay mất, không hề có chút phản ứng nào.

“Các hạng mục khác của giải Kim Chi đúng là không có chuyện lưu truyền nội bộ, cũng không có gì khuất tất. Chỉ có duy nhất hạng mục này, năm nay có thể sẽ chỉ lướt qua thôi.” Bội Hi tiếc nuối vỗ nhè nhẹ lên ngực Tần Tu, “Cậu xem, chị đây quý cậu lắm mới nói cho cậu đầu tiên luôn đó nha. Để tới lúc đó, cậu đỡ phải khóc nhè vì thất vọng. Khóc lóc om sòm ở đó thì xấu hổ lắm.”

Bội Hi phản kích thành công, vui sướng ngâm nga hát ngồi lên xe, trước khi khởi động máy còn tiện tay chụp mấy tấm hình Tần Tu đứng ở lề đường vẫn không hề nhúc nhích, đăng lên weibo: trên đường tình cờ gặp được Tần Tu. Chuyện gì khiến Tần gia của các bạn chịu đả kích lớn như này nè?

Bình luận

Truyện đang đọc