CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Lúc đi lên lầu Dật Phu, Thẩm Triệt đầu ngập tràn tâm sự, chợt nghe thấy tiếng động cơ phân khối lớn gầm rú sau lưng, lập tức có vài giọng nam huýt sáo bỡn cợt: “Thẩm Triệt, hoa khôi nhà cậu tới kìa ~~”

Còn chưa biết phải đối diện thế nào, Thẩm Triệt kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên thấy chiếc BMWs S1000RR. Tần Tu cởi nón bảo hiểm, khóa xe đang bước tới. Tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn, nam sinh đua nhau huýt sao trêu chọc còn nữ sinh thì che miệng cười khúc khích.

Thẩm Triệt đứng lặng người nhìn về phíaTần Tu, thấy sắc mặt đen xì của người kia cậu mới chợt hiểu, quá rõ rồi, chắc chắn chuyện về xấp ảnh chụp đã lan truyền khắp cả khoa. Thẩm Triệt đứng chôn chân trên bậc thang, cảm giác dưới chân như treo cả ngàn tảng đá. Những người xung quanh không ai chịu rời đi, dường như đều đang chờ xem kịch vui. Đột nhiên, cậu lại cảm thấy không biết phải đối mặt với gương mặt từng rất quen thuộc nhưng giờ đây lại trở nên xa lạ này như thế nào, càng không thể đối diện với việc chính mình bị quấy nhiễu đẩy tới chỗ Tần Tu, tuy rằng cũng gắng sức tự nói với bản thân rằng, Thẩm Triệt, việc không phải mày làm, mày nhất định phải duỗi lưng thẳng vai mà ngẩng đầu đối diện! Thế nhưng bị vây giữa những ánh nhìn soi mói, những tiếng cưởi khinh thường của nhiều người như vậy, cảm giác nhục nhã này có thể đè cậu suy sụp.

“Thẩm Triệt, thật nhìn không ra nha. Cậu còn giấu tấm ảnh nào nữa không?” Một nam sinh bước tới cố ý đụng một cái vào vai cậu.

Tần Tu bước đi giữa ánh mắt của đám đông, lạnh lùng túm áo nam sinh kia: “Cậu tưởng tôi chết rồi à?”

“Ôi, đừng tức giận vậy chứ.” Nam sinh cuống quít xua xua tay pha trò, ánh mắt ra hiệu về phía Thẩm Triệt đứng bên cạnh tuy tức giận nhưng không thể lên tiếng: “Đâu phải tôi chụp ảnh anh.”

Tần Tu nén giận buông tay ra: “Ăn nói cho cẩn thận.”

Tên kia kéo áo xuống ngượng ngùng nhún vai.

Thẩm Triệt không dám nhìn Tần Tu nhưng khóe mắt vẫn dõi theo Tần Tu đẩy nam sinh kia ra, mở đường đi lên lầu, được vài bước, anh bỗng dừng lại xoay người hướng về phía đám đông tụ tập dưới cầu thang: “Chuyện còn chưa sáng tỏ, Thẩm Triệt là bị oan. Tôi biết kẻ chụp ảnh thực sự đang đứng giữa đám các người thưởng thức kịch vui. Về phần đó là ai, trong lòng kẻ đó tự hiểu.”

Mấy lời vừa nói xong, tất cả lặng ngắt như tờ. Câu nói đầy khí thế cố ý nhấn mạnh âm “Về phần đó là ai thì trong lòng kẻ đó tự hiểu” đúng là có lực sát thương mười phần. Tần Tu nói xong bèn xoay gót đi thẳng lên lầu. Đám sinh viên bên dưới lập tức trào lên bàn luận. Vừa nãy thôi còn là đám người vây xem chờ kịch vui, thế mà lúc này lại quay sang nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau, ánh nhìn cũng thay đổi hẳn. Nhưng kẻ giật mình nhất vẫn là Thẩm Triệt, Nói như vậy thì Tần Tu rốt cuộc tin cậu sao? Thẩm Triệt tâm tình kích động vội vàng đuổi theo lên lầu.

“Tần Tu!”

Đối phương vẫn tiếp tục bước lên cầu thang, không để ý.

“A, anh từ từ đã —“

Người trên cầu thang trầm một hơi rồi dừng bước lại, xoay người từ trên cao nhìn xuống cậu thanh niên đầu quắn đang tập tễnh đuổi theo. Thẩm Triệt bị bóng người đột nhiên tản ra luồng khí lạnh khiến cho phải dừng lại. Biểu tình này, hóa ra người này vẫn chưa tin tưởng cậu, chứ nói gì đến việc tha thứ. Vẻ mặt kia giống như nhát dao, cứa thêm cho cậu một vết nứt: “…… Anh vẫn chưa tin tôi bị oan sao?”

“Cái đó không quan trọng.” Tần Tu diện vô biểu tình nói.

“Tại sao lại không quan trọng?!” Thẩm Triệt bám chặt lấy lan can cầu thang dùng sức rống lên. Chuyện này rất quan trọng với tôi! Anh phải tin tôi, phải tin tôi! Rất quan trọng anh biết không?!

Tần Tu thản nhiên đứng nhìn Thẩm Triệt kích động đến mức mặt mũi đỏ gay, không thể phủ nhận rằng dáng vẻ kia khiến anh thấy đau lòng. Tốt lắm, ít nhất cậu sẽ là một diễn viên tốt,

Thẩm Triệt thấy Tần Tu không nói gì, chỉ lạnh lùng quay đầu bước đi, bỏ lại một mình cậu chơ vơ đứng giữa cầu thang. Thẩm Triệt cảm thấy trái tim như bị ai hung ác dẫm mạnh một cái.

***

Trong văn phòng rộng như vậy chỉ có một mình Uông Tuấn ngồi phía sau bàn làm việc, trên bàn là chiếc ba lô đen, mặc dù bận nhưng vẫn ung dụng đợi một lúc, rồi người phải đợi cuối cùng cũng xuất hiện trước cửa văn phòng.

“Cậu đến muộn.”

Thẩm Triệt nhìn chằm chằm dáng vẻ người đàn ông đeo kính không gọng đang ngồi trước mắt. Uông Tuấn lúc này không còn ngụy trang vẻ đạo mạo mẫu mực khi đứng trên lớp học nữa mà đã hoàn toàn lộ nguyên hình là điệu bộ dương dương đắc ý.

Di động trong túi đột nhiên vang lên, Thẩm Triệt lấy ra nhìn số, hóa ra là Uông Tuấn gọi tới.

“Đề phòng cậu ghi âm hay gì gì đó thôi.” Uông Tuấn thấy thanh niên tóc xoăn cũng không có cài bẫy gì vẻ mặt mới tạm yên lòng, quay sang quan sát hai cái ba lô cùng kiểu dáng, “Bây giờ thì nói đi. Tôi nghĩ cậu không chỉ đơn giản hẹn tôi ra đổi ba lô thôi đâu nhỉ.”

Thẩm Triệt đem ba lô ném về phía trước. Uông Tuấn đón lấy ba lô mở ra, kiểm tra đồ bên trong một chút, giáo trình, sách giáo khoa, những thứ linh tinh đều còn đủ, hắn nhíu mày, ngẩng đầu, vẻ mặt dương dương đắc ý lúc trước nháy mắt đã thay đổi, u ám như trời nhiều mây nhìn thanh niên tóc xoăn: “Ảnh chụp đâu?”

“Thầy còn muốn lấy lại ảnh chụp sao?” Thẩm Triệt thấy thật khó mà tin nổi, chuyện đã thành ra thế này mà tên thầy mặt người dạ thú kia vẫn không mảy may có một chút lúng túng hay xấu hổ gì. Cậu vốn định thuyết phục Tần Tu cùng mình tới đây, vạch trần bộ mật giả tạo của kẻ này. Thế nhưng…Thẩm Triệt thầm cười khổ, một màn sáng nay đã khiến Tần Tu hoàn toàn không còn tin tưởng cậu nữa.

Thẩm Triệt lôi từ túi hậu quần jeans ra xấp ảnh chụp, lấy ra một chiếc bật lửa, đem đốt xấp ảnh ngay trước mặt Uông Tuấn.

“Có ý gì?” Uông Tuấn nâng kính mắt, mắt nhìn Thẩm Triệt đem đám tro tàn ném vào thùng rác.

“Tôi biết thầy còn phim âm bản, mấy ảnh chụp này với tôi không có ý nghĩa gì.” Thẩm Triệt nói, giọng có chút ảm đạm. Cậu nói hết nước hết cái mà ngay cả Tần Tu cũng không thuyết phục được, huống chi là những người khác trong trường. Đống ảnh này cậu giữ lại cũng vô dụng, đương nhiên cũng không thể trả lại cho Uông Tuấn, “Thế nhưng bây giờ, ít nhất tôi đã biết bộ mặt thật của thầy. Tôi hy vọng thầy chớ nên tiếp tục làm chuyện không phù hợp này, còn nữa,” Thẩm Triệt ngước mắt lên, nghiêm mặt nói, “Không biết thầy định giở trò gì với Tần Tu nhưng tôi hy vọng thầy sẽ thu tay lại.”

Uông Tuấn hừ một tiếng: “Cậu cũng hứng thú với cậu ta?”

Thẩm Triệt nhìn biểu tình kia cũng đọc ra được ý hạ lưu trong câu nói, thực sự cảm thấy thật ghê tởm: “Tần Tu tôn trọng thầy, tuy rằng thầy vốn không xứng nhưng tôi xin nói với thầy, tốt nhất thầy không nên phụ sự tôn trọng này.”

“Nếu đã nói thẳng ra như vậy thì,” Uông Tuấn đặt hai tay trên bàn, mắt đánh giá Thẩm Triệt: “Đều là người trong giới, việc gì phải che đậy thế chứ.”

“Ai cùng trong giới với thầy?!” Thẩm Triệt căm ghét nhíu mày, kẻ này đúng là luôn nghĩ khắp thiên hạ đều là những kẻ biến thái đáng khinh giống mình.

“Ồ,” Uông Tuấn nhếch mày, “Vậy mấy thứ trong ổ cứng kia cậu giải thích thế nào?”

“Ổ cứng nào?” Thẩm Triệt ù ù cạc cạc.

“Được đấy, cậu giả bộ rất khá.” Uông Tuấn cời, “Tóm lại, Thẩm Triệt, chúng ta cũng kẻ tám lạng, người nửa cân. Cậu cũng đừng dùng cái bộ dạng đầy đạo đức kia đến đây chỉ trích tôi. Cậu tự đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem chính mình thực sự không có một chút ý đồ gì với báu vật kia sao?”

Báu vật là một từ rất đẹp, thế mà thốt ra từ miệng gã đàn ông này lại trở nên vô sỉ hạ lưu đến thế. Thẩm Triệt thực sự không muốn lưu lại đây với kẻ này một giây phút nào nữa: “Cậu ấy là học trò của thầy. Mong thầy gọi tên cậu ấy!”

“Nếu tôi không thích thì sao, nếu tôi cứ tiếp tục kế hoạch với cậu ta thì sao?”

Thẩm Triệt nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của Uông Tuấn, kiên quyết nói: “Tôi sẽ không để thầy thực hiện được mục đích đâu.”

Uông Tuấn khoanh hai cánh tay buồn cười nhìn cậu thanh niên khuôn mặt sáng ừng như mặt trời vừa nói mấy lời chính nghĩa: “Thẩm Triệt, cậu cho rằng mình là ai? Hộ hoa sứ giả à? Trước khi cậu tự mình đa tình mà muốn làm việc này, sao không tự đi hỏi hoa khôi của cậu xem có muốn cậu làm vậy cho cậu ta không? Tình đặt sai chỗ* gì đó thật làm người ta đau lòng quá cơ.”

(Tình đặt sai chỗ: gốc là Biểu thác tình, tên 1 bộ phim hài Hongkong đen trắng, sản xuất vào thập niên 50)

Thẩm Triệt nhíu mày quét mắt nhìn Uông Tuấn đang giả bộ khẽ lắc lắc đầu, xoay người đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Thời gian học đã kết thúc, cả hành lang đều rất yên lặng, câu nói của Uông Tuấn “Tình đặt sai chỗ gì gì đó thật làm người ta đau lòng quá cơ.” dường như cứ quanh quẩn mãi ở dãy phòng học yên tĩnh. Thẩm Triệt bất giác bước nhanh hơn giống như muốn xong thẳng qua bầu không khí đó ra tới ban công ngoài hành lang. Sự ồn ào náo nhiệt của thành phố phía xa xa cũng dần gạt đi cái giọng nói cứ văng vẳng ban nãy..

***

Chớp mắt một cái lại đến cuối tuần, Tần Tu vốn có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng hôm nay lúc ngủ dậy đã là mười giờ. Mệt mỏi xốc chăn ngồi dẩy, cái áo choàng màu xanh nước biển đã gần tuột ra, anh mệt mỏi buộc đai lưng lại, sau mới phát giác không tất yếu phải làm thế nữa. Trước đây anh luôn là một người *** khi ngủ, sau khi dọn tới chung cư này, bởi vì trong nhà có một kẻ cuồng rình mò nên không thể không thay đổi thói quen đã nhiều năm qua, mặc quần lót, áo tắm rồi mới dám lên giường. Thậm chí tính độc chiếm của con đà điểu đực còn lớn đến kinh người, anh còn phải buộc dây đai áo tắm chỉn chu kín đáo mới được đi lại trong nhà, nếu không con đà điểu đực kia nhìn thấy lại không vui.

Chuông di động vang lên, Tần Tu cầm lên nhìn, là số của Uông Tuấn.

“Tần Tu, còn chưa đi sao, bữa tiệc với đạo diễn Tống em cũng không nên đến muộn chứ.”

Tần Tu đáp cho có lệ một tiếng, vừa ngắt máy xong, tiếng chuông lại tiếp tục vang lên. Không để cho người ta yên sao? Tần Tu bực bội túm lấy di động, nét mặt bống ngưng đọng, oán giận nhìn dòng chữ “Tên đần độn” một lúc lâu, sau đó mới lạnh mặt ấn nút từ chối. Vứt điện thoại lên giường, Tần Tu cũng không vội đi thay quần áo, chỉ ngồi ở cạnh giường nhìn chiếc di động. Quản nhiên, chỉ lát sau, tiếng chuông di dộng lại kiên trì vang lên, anh cầm lấy điện thoại, lại ấn từ chối, lại quẳng lên giường.Cứ như vậy tới tới lui lui ba lần, cuối cùng tiếng chuông rốt cuộc không tiếp tục vang lên nữa.

Tần Tu nhìn chằm chằm chiếc di động nằm yên lặng trên nệm giường, thầm nói tính nhẫn nại của cậu chỉ đến thế thôi à. Nghĩ như vậy anh đứng lên, đi đến trước tủ, lấy đồ chuẩn bị thay quần áo. Vừa mới cởi áo choàng, khom lưng chui một nửa vào cái quần thì chuông di động sau lưng lại đột ngột vang lên. Tần Tu vội đứng thẳng lưng, vừa ngẩng đầu thì trán đập cái binh vào cánh cửa tủ. Vừa nhăn nhó ôm cái trán, vừa xách quần đi tới khụy gối trên giường, cào lấy cái di động đang định ấn nút nghe thì đối phương lại ngắt máy.

Trên màn hình chỉ còn hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ từ “Tên đần độn”, Tần Tu nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, mãi cho đến khi đèn màn hình tắt, màn hình tối om phản chiếu lại bộ mặt đen xì của anh.

Vừa cúi đầu cài thắt lưng thì chuông tin nhắn lại vang lên, Thẩm Triệt, cậu đúng là rất biết chọn thời diểm đấy! Tần Tu bực tức cộp một cái quăng dây lưng ra, vội xoay người cầm lấy di động, lúc này mới nhận ra đó là tin nhắn chứ không phải điện thoại.



— Tần Tu, tôi biết có làm cách gì anh cũng không tin tôi, Anh không nghe điện thoại của tôi cũng không sao, nhưng Uông Tuấn, anh nhất định không nên thân cận quá với hắn. Đừng cùng hắn ra ngoài một mình, cho dù phải đi thì nhất định không được uống rượu….

Bên dưới còn tràng giang đại hải một đoạn dài nữa, Tần Tu không đọc nổi nữa, tâm tình cáu bẳn đem tin nhắn xóa luôn.

Tại sao cậu luôn nhằm vào Uông Tuấn, vì hắn là đồng tính luyến, lại rất thân cận tôi sao? Nhìn di động đã hiện lên nhắc nhở xóa xong tin nhắn, Tần Tu ngồi trên giường bỗng nhiên nghĩ, nếu mình nói cho cậu ta mình tuyệt nhiên không hề có hứng thú gì với Uông Tuấn, có khi nào tên kia sẽ thu hồi cái thủ đoạn ngây thơ này không?

Thay quần áo xong xuôi, vừa mở cửa bước xuống lầu, Tần Tu chợt nghe thấy Âu Triết Luân đang ngồi trong phòng khách dưới nhà, vừa uống coca vừa thậm thụt trò chuyện với Hạ Lan Bá: “Tần Tu đi chạy thể dục buổi sáng chưa?”

“Chắc đi rồi, buổi sáng thường không thấy cậu ta đâu.” Hạ Lan Bá vừa nhấc chân vừa trả lời.

Tần Tu đứng bất động sau cánh cửa bĩu môi, định thừa dịp tôi không ở đây làm cái gì mờ ám chăng?

Quả nhiên liền nghe thấy cái giọng cao đến quãng tám của Âu Triết Luân nhất thời kiêu ngạo vang lên: “Há há, anh đoán xem tên THẩm Nhị đang làm thêm ở đâu? Em hôm đó ký tặng xong liền tiện đường đi gặp nó. Nó hóa ra là đi phát tờ rơi cho một tiệm chụp ảnh thiếu nhi! Quan trọng là còn đóng giả thành QQ, mẹ nó chứ, đúng là xấu hổ không dám nhìn thẳng!

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy cửa phòng ngủ trên lầu hai “phành” một tiếng văng ra.

Bình luận

Truyện đang đọc