CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Tối hôm ấy, Thẩm Triệt xách theo bao lớn bao nhỏ dọn sang phòng của Phương Viên. Lúc đi còn liếc nhìn Tần Tu đang khoanh gối ngồi trên giường học thuộc kịch bản: “Tôi đi nha.”

“Ừ.” Tần Tu đeo cặp kính gọng đen, cúi đầu dưới ánh đèn bàn, cũng không ngước nhìn lấy nửa cái.

Thẩm Triệt bước ra cửa, được một lát lại ló cái đầu xoăn xù vào, cười cười vươn tay qua cửa phòng lấy cái điện thoại để trên mặt tủ: “Tí thì quên cái này.” Lại nói với người đang ngồi trên giường. “Đi nha.”

Tần Tu dùng bút nhớ dòng đánh dấu lời thoại trong kịch bản, vẫn không ngẩng đầu lên.

Thẩm Triệt đợi mãi mà không thấy một ánh mắt thâm tình đáp lại, tâm tàn ý lạnh đóng cửa phòng, đi ra.

Nửa giờ sau.

Phương Viên ngần ngừ đứng trước cửa phòng thật lâu, vừa nghĩ đến việc chỉ cần đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy người kia, trong lòng bàn tay đã mướt mồ hôi. Hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa đi vào, thấy trong chỉ phòng thắp một ngọn đèn bàn nhỏ, Phương Viên đi vào trong, bày ra gương mặt tươi cười đáng yêu nhất đang định chào hỏi, vừa nhấc mắt lại thấy Tần Tu đã nằm trên giường nghỉ ngơi tự lúc nào.

Đối phương mặc chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, nghiêng người đưa lưng về phía cửa. Trái tim Phương Viên không hiểu sao bỗng dưng lại chùng xuống. Còn chưa tới chín giờ đã đi ngủ rồi sao? Tuy rằng trước khi ngủ còn để lại một bóng đèn bàn cho cậu nhưng Phương Viên không biết vì sao lại có cảm giác nặng nề như bị cự tuyệt. Cậu thiếu niên nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong phòng, lấy đồ dùng ra cho vào trong tủ mà trong lòng khó chịu muốn chết. Vài lần quay đầu lại nhìn Tần Tu, thấy người kia ngủ ngay cả một lần trở mình cũng không có.

Ba ngày quay phim đều diễn ra suôn sẻ. Thẩm Triệt không biết có phải do mình có tư chất diễn viên trời cho hay không, nhưng xem ra hơn một năm cậu sống ở Canh Ảnh cũng không uổng phí. Ít nhất là phim thần tượng diễn xuất đơn giản như vậy thì cậu hoàn toàn có thể làm được dễ dàng. Hôm nay rốt cuộc cũng đến ngày quay phim ở ngoại cảnh. Nội dung đoạn này theo như những lời thảo luận rôm rả của đám fan tiểu thuyết thì đây chính là lần đầu tiên Lãnh Liệt xuất chiêu chơi bóng rổ trong công viên.

Đây là cảnh diễn quan trọng, có thể coi là cao trào đầu tiên trong bộ phim, vậy nên đạo diễn cũng rất coi trọng. Cảnh này không chỉ có Thẩm Triệt và Tần Tu mà còn có đối thủ trong phim của bọn họ do Doãn Long Nhất thủ vai.

Thẩm Triệt thuận lợi hoàn thành cảnh quay đầu tiên, ngay lần đầu tiên đã đạt yêu cầu nhưng cậu cảm thấy mình lên hình chưa được đẹp trai cho lắm. Nếu không phải đạo diễn đang chạy tiến độ thì cậu còn có thể yêu cầu diễn thêm một lần, tranh thủ tạo dáng lúc mình lên rổ sao cho anh tuấn một chút. Cảnh này Tần Tu và Doãn Long Nhất đều không tham gia, ở một bên STANDBY chờ shoot thứ hai bắt đầu, Doãn Long Nhất trong vai Tư Ngang dẫn người đến khiêu khích.

Người của hai đội bước vào trận đấu so tài, sau đó chính là cảnh Thẩm Triệt và Doãn Long Nhất đấu một chọi một trên sân bóng. Trong tiểu thuyết miêu tả, vừa lúc bắt đầu trận đối đầu này thì trời đổ mưa, trường quay cũng chuẩn bị xong xuôi thiết bị phun mưa, nước không lớn nhưng dưới tiết trời cuối thu thế này, lúc bị xối lên người vẫn cảm thấy rùng mình. Thẩm Triệt nhìn Doãn Long Nhất đang khom người dộng bóng liếc nhìn mình. Theo như trong kịch bản, sau đó Doãn Long Nhất sẽ cầm bóng ném vào đầu cậu, thừa lúc cậu đầu óc choáng váng thì bắt lại bóng vượt qua. Theo như ánh mắt lúc này của Doãn Long Nhất, Thẩm Triệt cảm thấy đối phương tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Nhịp đập bóng của Doãn Long Nhất bỗng nhiên tinh vi thay đổi, Thẩm Triệt biết Doãn Long Nhất phải ném bóng, nếu là tình huống thực tế thì Thẩm Triệt theo phản xả có thể dễ dàng tránh được, thế nhưng bây giờ lại đang quay phim, chì có thể miễn cưỡng chịu một cú thế này.

Trái banh màu cam bỗng nhiên lóe lên trước mắt, Thẩm Triệt bỗng nhiên cảm thấy bất thường!

Trái bóng rổ “bịch” một tiếng đập vào đầu cậu, lực đập kia mạnh đến mức cậu hoàn toàn không ngờ! Thẩm Triệt cảm thấy đầu ong ong, lảo đảo lùi về sau vài bước rồi cả người ngã ngồi xuống đất, ngay lập tức cả người ướt sũng.

Trái bóng lăn ra tít xa, Doãn Long Nhất cũng không thèm nhặt lại. Cái chiêu bỡn cợt đối phương của kỹ thuật bóng rổ đường phố này cũng chỉ là dùng bóng đập nhẹ một cái vào trán đối phương, khiến cho bóng quay trở lại tay mình rồi sau đó mới vượt qua người. Doãn Long Nhất đập một cái mạnh như vậy, bóng quay về tay được mới là lạ! Quả nhiên không đợi đạo diễn hô dừng, Doãn Long Nhất đã đứng thẳng người, giơ hai tay lên: “Ngại quá, tôi chưa từng chơi bóng rổ đường phố bao giờ!”

Thẩm Triệt cả người sũng nước từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ cái quần đã ướt bẩn hết. Đúng là nghẹn khuất muốn chết. Nhìn cũng biết anh là cái đồ không biết chơi! Nếu đây là đang thi đấu thật thì anh đừng hòng đòi qua được tôi!

A Tường thấy thế liền vội vàng chuẩn bị bộ quần áo sạch sẽ khác. Quần áo bẩn hết Thẩm Triệt cũng chẳng thấy phiền nhưng trong cảnh quay này, quần áo của Hoàng Chân vẫn phải sạch sẽ, cho nên cậu lại phải theo A Tường vào toilet, nhanh chóng đổi bộ quần áo mới. Đạo diễn không nói gì, chỉ bảo hai người chuẩn bị diễn lần thứ hai.

Thẩm Triệt đưa tay, xoa xoa gương mặt đầy nước, nhìn Doãn Long Nhất vẻ mặt không hề có xíu xiu áy náy nào, thầm nghĩ mặc kệ anh có thành kiến gì với tôi, lần này cứ chơi đến cùng đi. Nhưng nào ngờ rằng sang lần quay thứ hai, Doãn Long Nhất vẫn tiếp tục y như lần trước! Cú đập bóng vào trán Thẩm Triệt lực không hề giảm chút nào, nhưng Thẩm Triệt đã tự mình đứng vững chân, chỉ lảo đảo một chút chứ không ngã sấp xuống.

Không khí trong trường quay đến lúc này đã bắt đầu trở nên kỳ quái. Thẩm Triệt nhận khăn mặt từ tay Nữu Nữu, lau sạch sẽ cái dấu bùn trên trán do trái banh để lại, cùng lúc nghe thấy Doãn Long Nhất dõng dạc nói với đạo diễn và quay phim: “Lần này tốt hơn lần trước nhiều rồi, lần sau tôi sẽ bắt được bóng lại thôi!”

“Cái gì mà lần này khá hơn lần trước nhiều. Rõ ràng là Thẩm Triệt tự mình đứng vững lại!” Trong số nhân viên trong đoàn có người nhịn không đơợcc liền lên tiếng bênh vực kẻ yếu.

Thẩm Triệt đưa khăn mặt cho Nữu Nữu, ngẩng đầu nhìn bóng Tần Tu đứng khuất đằng xa, biểu tình kia bỗng nhiên lại u ám khó hiểu. Thẩm Triệt hướng về phía Tần Tu nhe răng cười làm dấu tay OK. Chuyển nhỏ ấy mà, có đáng gì đâu, hoa khôi trường đừng lo lắng quá!

“Lần thứ ba.” Đạo diễn Chung luôn ôn hòa sắc mặt lúc này cũng có chút không tốt.

Lúc cùng Doãn Long Nhất vào vị trí, Thẩm Triệt nhịn không được bèn nói: “Quá tam ba bận. Anh có gì không thuận mắt với tôi thì xong việc tùy ý anh, nhưng chúng ta bây giờ đang lãng phí thời gian của mọi người đó.”

Ánh mắt Doãn Long Nhất trầm xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một câu: “Mới ba lần thôi mà. Trong sổ của tao ghi những mười một lần. Tao có đập mày bảy tám lần nữa cũng là bình thường thôi.”

Trong nháy mắt Thẩm Triệt há hốc miệng kinh ngạc, đúng lúc này đạo diễn cũng đã phất tay hô một tiếng “ACTION!”

Lúc này đây, Doãn Long Nhất ngay cả đập bóng cũng chưa đập đến hai lần đã cầm bóng ném luôn vào Thẩm Triệt như viên đạn pháo!

Cả trường quay trong nháy mắt lặng như tờ. Thẩm Triệt ôm mắt bị trái banh đập trúng, lảo đảo lùi vài bước mới miễn cưỡng đứng vững lại được, không nghe thấy tiếng nước xối trên đầu nữa, mắt phải của cậu vừa cay lại vừa đau, đến mở mắt ra cũng không được.

“Này, quá đáng rồi đấy! Đây rõ ràng là cố ý!” Mấy nhân viên trường quay nhìn cảnh này cũng chịu không nổi nữa, liền lên tiếng.

Nữu Nữu và A Tường đều chạy vào trường quay, mắt Thẩm Triệt đã sưng lên, tím bầm lại.

Doãn Long Nhất giả điếc. Hắn lần trước còn trải qua tới mười lần NG cơ mà, cái này mới chỉ là vỏ quýt so với móng tay thôi, hơn nữa, lần này còn có người cùng hắn chịu tội. Mắt nhìn tên đầu quắn đang được xử lý vết thương cấp tốc tại chỗ, lại nghĩ đến chuyện đây chính là kẻ chiếm mất vị trí mà lẽ ra phải thuộc về Ngô Tưởng, hắn lại hận đến nghiến răng.

Phó đạo diễn hỏi ý kiến đạo diễn, Thẩm Triệt mắt đã tím bầm, dù có trang điểm thế nào cũng không che đi được bởi vì trường quay còn đang làm mưa giả. Đạo diễn cân nhắc một lúc cuối cùng quyết định màn ném bóng này sẽ dùng diễn viên đóng thế để quay, còn cảnh trước và sau vẫn để Thẩm Triệt tự mình diễn. Kịch bản phim cũng sửa luôn thành Tư Ngang đem bóng đập lên mắt Hoàng Chân.

Đoàn làm phim tạm thời tìm một diễn viên quần chúng có vóc dáng và chiều cao xấp xỉ với Thẩm Triệt, cũng là sinh viên trong trường này. Bóng dự tính là đập vào mắt nhưng trên thực tế lúc diễn xuất vẫn lệch về phía trán, như vậy ở những phân cảnh tiếp theo, Thẩm Triệt mặc dù mắt còn bầm tím thì vẫn có thể tiếp tục quay được.

Trong lúc diễn viên tạm thời còn đang thay quần áo thì đạo diễn đã quyết định tạm dừng cái cảnh quay đã lãng phí rất nhiều thời gian này, đem mấy cảnh sau đó lên quay trước, cảnh quay đập bóng vào trán kia sẽ quay bổ sung sau.

Thẩm Triệt với cái mắt sưng vù bầm tím hoàn thành màn diễn đối đầu với Doãn Long Nhất, cảnh cuối cùng là Doãn Long Nhất thành công lên rổ, Thẩm Triệt phòng thủ bên dưới rổ bị một cú dội thật mạnh làm cho ngã ngồi dưới đất. Doãn Long Nhất từ trên cao nhìn xuống cười nhạo cậu. Riêng cảnh này thôi Doãn Long Nhất cũng giày vò cậu phải quay lại tới ba lượt mới qua, té nhiều đến nỗi mông sưng cả lên.

Cuối cùng cũng quay xong, Thẩm Triệt ôm một bụng tức đi ra ngoài biên. Tiếp theo là Lãnh Liệt lên đài, cùng Doãn Long Nhất đấu 1V1.

Tần Tu lướt qua Thẩm Triệt lúc bước vào sân cũng không nói câu nào, Thẩm Triệt bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, quay đầu lại thì thấy bóng lưng Tần Tu đang cúi người nhặt quả bóng rổ lăn ra biên.

Đạo diễn chỉ huy các bộ phận vào vị trí, theo một tiếng ACTION, clapperboard đập xuống.

Doãn Long Nhất nhìn Tần Tu mặt không đổi sắc, trong tích tắc dường như quên mất lời thoại rồi sau đó mới hồi thần: “Thế nào? Muốn trả thù cho bạn thân sao?”

Thẩm Triệt dõi theo nhất cử nhất động của Tần Tu đang đứng giữa trường quay, lời thoại, động tác, vẻ mặt… Tất cả đều rất bình thường, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tự cười mình cả nghĩ. Hoa khôi trường dù sao cũng là đẳng cấp chuyên nghiệp, cái chuyện lấy việc công báo thù riêng này…

Trong lòng mới nói được một nửa chợt nghe thấy một tiếng “Á ui” truyền đến giữa tiếng mưa rơi rào rào.

Người phát ra tiếng kêu đau thảm thiết chẳng phải là Doãn Long Nhất sao?! Trong trường quay cũng có người hô to lên.

Thẩm Triệt vừa mới thất thần có một chút thôi mà sự việc xảy ra quá nhanh, cậu không thấy rõ được cả quá trình, lúc giương mắt lên nhìn chỉ thấy Doãn Long Nhất đang ôm cằm, đau đớn thống khổ quỳ gối trước mặt Tần Tu.

Đạo diễn dường như cũng khó mà tin nổi vào cảnh tượng mà mình trông thấy trong màn hình camera. Mới một giây trước thôi tất cả mọi thứ đều bình thường, mấy ngày quay phim trước, sự thể hiện của Tần Tu cũng khiến ông cũng rất tin tưởng, mà lúc ông đang chờ xem Lãnh Liệt nhẫn nhịn đem cầu đập vào đầu đối phương rồi đến màn đấu bóng cá nhân thì không hiểu sao Tần Tu lại trực tiếp đem bóng đập mạnh một cái xuống mặt đất. Quả bóng rổ “bộp” một tiếng bật lại dội thẳng vào cằm của Doãn Long Nhất! Doãn Long Nhất lĩnh trọn một cú như vậy chỉ còn biết ngửa đầu rên lên một tiếng, hai chân không đứng vững nổi mà quỳ phịch xuống trước mặt Tần Tu.

Khớp hàm bị đập cho một cú như vậy cũng khiến cho những người xung quanh không kìm được mà xoa xoa quai hàm, cảm thấy đau thay cho nạn nhân. Đương nhiên Tần Tu đánh bóng rổ không hề tồi, anh chỉ dộng bóng trên mặt đất thôi cũng cõ thể khiến bóng đánh cho người khác câm miệng. Mà Doãn Long Nhất lúc đó không hề có phòng bị, có muốn tránh cũng tránh không được.

Gã thanh niên đầu mào gà phẫn nộ đứng lên, bộ dạng thật thảm hại, tay ôm lấy hàm, phun ra một búng máu, oán hận nhìn Tần Tu.

Nước mưa chảy theo hàng lông mày dài và sắc của Tần Tu nhỏ giọt xuống, trên lông mày cùng lông mi đều đọng lại nước mưa lóng lánh, những vệt nước như phát quang trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, cả người hệt như vừa từ một khối băng bước ra. Tần Tu cúi mắt nhìn Doãn Long Nhất lạnh lùng nói: “Đây là mi tự tìm.”

Doãn Long Nhất muốn cố níu giữ chút thể diện, quát lớn: “Trợ lý đâu, chết hết rồi à?!”

Lúc này Nữu Nữu đang ngơ ngẩn mới vội vàng cầm khăn mặt và nước tất tả chạy ra.

Cách đó không xa, Phương Viên yên lặng đứng nhìn thấy tất cả một màn này, xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc