CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

An Gia Miện híp mắt đánh giá Thẩm Triệt một lát. Lúc anh ta rời khỏi Thẩm gia thì người đang đứng trước mắt này chỉ là tên nhóc mười sáu tuổi mới bắt đầu trổ mã, đến khi gặp lại không ngờ đã cao lớn thế này. Ngày ấy rõ ràng chỉ cao hơn bả vai của An Gia Miện một chút thôi mà nhỉ… Trong ánh mắt có một thoáng ngẩn ngơ, An Gia Miện thu hồi tầm mắt, đạm đạm nói:

“Quy tắc ngầm cũng là một loại giao dịch ngang giá thôi. Ai có nhu cầu thì tham gia, cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Trông cậu sợ đến cái mức này, đúng là thằng vô dụng.”

Thẩm Triệt nhìn An Gia Miện nói rất thản nhiên, trong lòng cảm thấy vừa chấn kinh lại vừa coi thường. Tôi đương nhiên biết quy tắc ngầm đã thành truyền thống bất thành văn trong giới nghệ sĩ, nhưng mà cái tư tưởng, cho rằng nghệ sĩ bị ‘ngầm’ thế này là rất đỗi bình thường không phải cũng rất có vấn đề sao?

“Anh thực sự cho rằng như vậy cũng được sao? Chúng ta là diễn viên chứ không phải Ngưu Lang.”

(Ngưu Lang aka Money Boy aka trai bao)

Cái kiểu nói chính nghĩa khí phách thế này khiến cho An Gia Miện khịt mũi cười nhạt: “Cậu bây giờ đang diễn cái gì? Ai xem được tác phẩm của cậu? Diễn viên thì thế nào? Diễn viên thì cao quý lắm sao?”

Thẩm Triệt nghiêm túc nhìn thẳng vào An Gia Miện: “Ít nhất trong mắt tôi thì nó rất cao quý.”

An Gia Miện nhìn Thẩm Triệt quả quyết nói như đinh đóng cột. Những lời ấu trĩ ngu ngốc như vậy, thế nhưng trong mắt cậu thanh niên này lại không hề có một tia ngờ vực. Sáng sủa, sạch sẽ đến mức khiến cho người ta phải ghen tị. An Gia Miện không khỏi cười lạnh: “Cao quý đến mức nào? Chính cậu tự đi vào kinh đô điện ảnh mà nhìn xem thử đi, những kẻ mà cậu gọi là cao quý chỉ là mấy diễn viên quèn nhặt đâu cũng có, mỗi ngày cầm ba mươi đồng vào một cái vai phụ nào đó. Đứng trước ống kính thì một câu thoại cũng nói không nên hồn. Cao quý ư? Đúng là nực cười!”

Thẩm Triệt không thể không thừa nhận trên người An Gia Miện toát ra một loại khí thế, nhưng mà vầng hào quang ảnh đế này càng khiến cho lời nói của An Gia Miện có thêm mười phần trọng lượng. Thế nhưng cậu vẫn không phục: “Ít nhất bọn họ cũng thiệt tình yêu thích diễn xuất.”

“Bọn chúng rốt cuộc là có tình yêu với diễn xuất hay là tình yêu với cái hư vinh một ngày kia được đứng ở trên sân khấu lĩnh giải thưởng?” An Gia Miện cười lạnh. “Thẩm Triệt. Trên thế giới này, người cao quý luôn luôn là cực thiểu số. Chỉ khi nào đứng trên đỉnh của Kim tự tháp thì cậu mới đủ tư cách nói chính mình cao quý. Đến lúc đó chẳng ai còn để ý xem cậu đã từng tiếp rượu, dự tiệc hay thậm chí từng ngủ với ai. Cao quý vốn chính là hai chữ ‘cao’ và ‘quý’ ghép lại. Cậu tưởng rằng cao quý chính là bạch liên hoa ở trong bùn mà không nhiễm tỳ vết sao? Cậu nghĩ ra cái ý nghĩa này từ chỗ nào vậy?”

Thẩm Triệt cổ nổi gân xanh, gần như muốn rống lên. Tôi chính là từ anh mà nhìn ra cái ý nghĩa này đó, được chưa?! Trong thâm tâm tôi luôn cho rằng diễn viên rất cao quý đó là bởi vì tôi từng thấy anh rất nhập tâm và nhiệt huyết với diễn xuất. Bây giờ anh lại có thể nói hết thảy đều là giả, là giả hết! Tự tôn của một người diễn viên trong mắt anh lại rẻ mạt thế sao? Vậy anh kiên trì bao nhiêu năm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

“Cậu thực sự yêu diễn xuất sao?” An Gia Miện hỏi, mang theo âm điệu châm chọc và trào phúng đặc biệt rõ ràng. “Ta rất ghét cái từ ‘yêu’ này.” Nói ra nghe ngu ngốc y như cậu vậy, giống như một đám ngu xuẩn với nhau.

“Anh không hề yêu diễn xuất. Nó đối với anh mà nói chỉ là một nghề nghiệp gặt hái được một phần thành công mà thôi.” Thẩm Triệt thất vọng hỏi “Vậy nên anh thân là ảnh đế cũng đi bồi rượu khắp nơi phải không?” Cái gì mà diễn xuất là nhất, so với tình thân và tình yêu còn quan trọng hơn. Hóa ra tất cả đều là nói dối!

An Gia Miện hừ lạnh một tiếng: “Bồi rượu mà cậu cũng không quen nhìn? Cậu cho rằng mình vẫn là thằng nhãi ranh mặc quần yếm đấy à? Cho dù là công nhân viên chức bình thường trong công ty cũng phải có những lần xã giao như vậy. Nhưng mà ngại quá, riêng ta thì sẽ không bồi rượu, thi thoảng thì có đi ăn một bữa cơm hay đại loại thế với mấy lãnh đạo công ty mà ta làm đại diện thôi. Nhưng khác ở chỗ ta có quyền lựa chọn được cự tuyệt.” Nói xong liền đứng lên, đem đầu thuốc lá ném vào bồn cầu, giật nước, phủi phủi quần áo đứng lên, lấy điếu thuốc trên tay Thẩm triệt đi đến gần, thì thầm vào tai cậu:

“Cậu thì sao? Nếu phía nhà đầu tư muốn cậu bồi uống rượu, bồi đi tiệc, bồi đi ăn đêm thì cậu chỉ có thể cung cúc lăn tới mà tiếp thôi.”

Thẩm Triệt căm giận nhìn An Gia Miện vừa ác ý khiêu khích.

“Không muốn bồi rượu sao, vậy thì cố gắng đi tới vị trí này của ta đi.” Một diễn viên cao quý không phải chỉ bằng tình yêu ngu xuẩn của cậu là có thể đạt tới được. An Gia Miện đi đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước thản nhiên nói: “Hôm nay cậu lại làm ta tiêu khiển, đi được rồi đấy.”

Thẩm Triệt thực sự quay đầu bỏ đi, cuối cùng lại dừng bước trước cửa toilet.

An Gia Miện đưa lưng về phía cậu, vẫn còn đang hong khô tay, không thèm quay đầu lại nói: “Thế nào? Còn muốn tiếp tục làm trò tiêu khiển cho ta sao?”

“Ân tình tôi nợ anh, tôi sẽ tìm cơ hội trả lại anh đầy đủ.” Thẩm Triệt trầm giọng nói. “Còn nữa, giọng nói của anh đã có chút bị phá rồi đó, không nên hút thuốc nữa.”

An Gia Miện vờ như không nghe thấy, mãi cho đến khi trong toilet hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

***

“Tần Tu! Cậu chậm lại một chút!” Jessica chật vật chạy theo sau mĩ nam cao một mét tám lăm đang phẫn nộ. Giày cao gót gõ xuống nền nhà lát đá cẩm thạch của khách sạn lộp cộp với tần suất cực cao. Đến chính cô cũng cảm thấy mình không trượt ngã đúng là kỳ tích.

Tần Tu ở dưới tầng lầu của nhà hàng vòng đi vòng lại hai vòng cũng không tìm thấy Thẩm Triệt, gọi di động cũng tắt máy.

Jessica nhìn thấy người phía trước cuối cùng cũng dừng lại, đang định kiên nhẫn giải thích thì đã thấy Tần Tu đấm một quyền trên mặt kính thủy tinh, mang theo cơn tức giận sôi trào xoay người đi vào thang máy.

“Cậu định đi đâu?” Jessica trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm chẳng lành.

Tần Tu ấn nút thang máy: “Tôi ra đại sảnh hỏi phòng của người phụ nữ kia.”

Jessica trợn mắt há miệng nhìn Tần Tu băng giá, chỉ có thể lắc đầu nói: “Cậu đừng có làm chuyện điên rồ. Cậu muốn tìm Tiền đổng thì cũng nên để Ngu tổng ra mặt…”

“Tôi đã không thể nào tin tưởng các người nữa.” Tần Tu quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng.

Jessica đang định nói gì đó thì di động trên tay vang lên. Vẻ băng giá trên mặt Tần Tu lúc này liền được thay thể bằng vẻ khẩn trương, mắt nhìn theo Jessica tiếp điện thoại: “A lô, Ngu tổng ạ? ……….. Vâng. Vậy là tốt rồi ….. Được, tôi dẫn cậu ta xuống dưới.” Ngắt điện thoại xong, nữ đại diện hướng mắt về phía Tần Tu: “Ngu tổng vừa gọi điện cho Tiền đổng. Thẩm Triệt không có ở chỗ cô ấy.”

Vừa nói xong lời này, chỉ thấy Tần Tu hé ra vẻ mặt thảng thốt, giống như từ một con sư tử đang phẫn nộ biến thành chú mèo con lạc đường.

Jessica thở phào một hơi, nhìn Tần Tu nói: “Có một điểm tôi cần nói rõ ràng với cậu. Việc bồi rượu thật ra là do tôi và Ngu tổng ngầm đồng ý. Đây là phép xã giao cơ bản. Các cậu vừa mới bắt đầu sự nghiệp, không thể tránh được việc này. Về phần bồi ngủ, xin cậu tin tưởng chúng tôi không bao giờ có chuyện để cho nghệ sĩ dưới tay mình đi làm cái chuyện này. Nhưng mà nói trên nguyên tắc, chúng tôi cũng không thể can thiệp. Bởi vì có nhiều lúc, đây là chuyện do các cậu tình nguyện. Thế nhưng tôi và Ngu tổng cũng đã sớm có sắp xếp. Vừa xuống lầu xong Ngu tổng liền gọi điện cho Thẩm Triệt ngay, chỉ cần cậu ấy có một chút không muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhờ Ngu tổng gọi tới một cú điện thoại rồi rời đi. Tình huống như thế này trước đây cũng từng xảy ra. Ăn uống xong, nhà đầu tư liền chủ động đưa nữ nghệ sĩ về nhà chẳng hạn. Lấy lập trường của chúng tôi đúng là không dễ ra mặt ngăn cản, nhưng sau đó Ngu tổng vẫn gọi điện thoại tới.” Jessica thấy vẻ mặt Tần Tu có phần dịu đi, biết đối phương nghe xong cũng có phần xuôi xuôi, cười khổ nói: “Thực ra chúng tôi cũng thường xuyên phải đối mặt với những tình huống rất xấu hổ. Ngu tổng vẫn luôn làm như thế chính là hy vọng dưới tình huống như vậy cũng không làm mất mặt đối tác mà cũng không để nghệ sĩ của mình chịu ủy khuất.”

Tần Tu cau mày không nói gì, ngay sau đó chuông di động lại vang lên. Là Nữu Nữu gọi tới. Vừa ấn nút nghe, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói của người mà Tần Tu đang chờ đợi mòn mỏi: “Tần Tu, là tôi đây. Anh đi lên tìm tôi à?”

Jessica đứng cách một đoạn xa cũng có thể nghe thấy giọng nói trung khí mười phần của Thẩm Triệt, đang muốn thở phào một hơi thì trong hành lang bỗng lại vang lên tiếng quát to đầy giận dữ của Tần Tu:

“Tại! Sao! Lại! Tắt! Máy!”

Từ trong một bao phòng đang được quét dọn nào đó của nhà hàng truyền đến tiếng bát đĩa rơi vỡ …

Jason đang đi trên hành lang thình lình nghe thấy tiếng quát như sư tử hống kia thì dừng chân lại, cười cười lắc đầu.

Trong toilet, An Gia Miện chống tay trên bồn rửa, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, lông mày nhíu chặt lại, cơn đau nhức trong cơ thể vừa mới dịu lại vài phần thì đã bị tiếng quát của Tần Tu xé căng ra.

Khóe miệng An Gia Miện khẽ nhếch lên một cái. Đó là tiếng hống của con sư tử non trẻ, vừa thuần chất vừa trong sạch. Anh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Gương mặt đã trang điểm nhưng cũng không che được đôi mắt thâm quầng. Anh mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, vậy mà đã cảm thấy mỏi mệt đến như vậy.

Giọng nói của anh đã có chút phá rồi đấy, đừng hút thuốc nữa.

Lần đầu tiên An Gia Miện hút thuốc là Jason đưa cho anh. Mùi thuốc lá Mild Seven nhàn nhạt tản ra. Trước đây có một cậu ấm con nhà triệu phú, lấy tư cách là nhà đầu tư, lúc bắt tay với anh còn cố ý sờ soạng, cầm nắm. Anh cũng không biết mình sao có thể bình tĩnh, vờ như không có việc gì được như vậy. Đến nỗi, đối phương sau đó liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đưa ra ý định muốn anh lăn lên giường của gã. Khi đó anh còn thực sự suy nghĩ: “Nếu tôi cự tuyệt, có phải 《 Stockholm 》 sẽ không có phần của tôi đúng không?”

Không thể không thừa nhận rằng An Gia Miện thực sự rất thích kịch bản đó, tuy rằng không được giao vai chính nhưng anh tin tưởng vào trực giác của chính mình. Đó giống như một loại gợi ý, một khắc khi vừa trông thấy kịch bản phim kia thôi, anh chỉ biết nét bút này sẽ là một đường rất quan trọng trên con đường sự nghiệp của chính mình.

Anh chàng công tử có vẻ kinh ngạc khi thấy anh nói thẳng thắn như vậy, chỉ cười cười nói: “Có phải nếu tôi nói phải lên giường thì mới cho cậu nhận vai diễn kia thì cậu mới bằng lòng lên giường với tôi, đúng không?”

“Thực xin lỗi, nếu anh không trả lời câu hỏi thứ nhất của tôi thì tôi cũng sẽ không trả lời loại giả thiết như thế này.”

Anh chàng công tử sửng sốt, sau đó cười nói: “Không đâu. Vai diễn này tôi đã nhắm trúng cậu.”

An Gia Miện thở ra một hơi, cầm khăn quàng treo trên giá áo cạnh cửa, đeo lên cổ: “Vậy thì tốt. Tạm biệt.”

Biểu tình của anh thực sự trấn tĩnh. Đã rất lâu trước kia, Thẩm Triệt khi viết tập làm văn tiếng Anh cũng không quên dùng một loạt các từ như calm, cool, sober để miêu tả anh ta. Kỳ thật An Gia Miện cũng không biết cái gì là trấn tĩnh, nhưng anh ta biết một người trấn tĩnh thì cần phải thể hiện ra như thế nào. Những lúc cần trấn tĩnh, ta có thể tỏ ra rất trấn tĩnh, bởi vì theo như chính lời cậu, ta chính là thiên tài diễn xuất.

Rời khỏi khu biệt thự cao cấp, một mình bước đi trong gió lạnh, An Gia Miện cũng không rõ vị công tử kia là nói thực được bao nhiêu phần. Thế nhưng, chỉ nghĩ đến việc mình từng là ngôi sao bao người vây quanh lại có thể lưu lạc đến nông nỗi thiếu chút nữa phải đi làm trai bao cao cấp thế này, cứ nghĩ vậy lại cảm thấy vô cùng căm hận mình tại sao lại đi theo cái nghề diễn xuất.

Lúc đó, An Gia Miện để quên ví ở trong biệt thự của đối phương nên đành phải gọi điện thoại cho Jason. Lúc Jason tới, An Gia Miện đang một mình ngồi ở cạnh bồn hoa bên đường. Jason không nói gì, chỉ đưa cho anh điếu thuốc Seven đầu tiên trong đời.

“Cậu quả nhiên là ở đây a.” Jason đi vào toilet, cắt ngang dòng hồi tưởng của An Gia Miện: “Tôi đưa Tiền đổng về phòng rồi. Chúng ta đi xuống thôi. Sáng mai cậu còn phải bay sang Tokyo nữa.”

An Gia Miện đã không còn thấy đau đớn nữa, vẫn là vẻ trấn tĩnh như thường, xoay người đi theo Jason ra khỏi toilet.

Rõ ràng là đã rất mệt mỏi nhưng lúc ngồi trong chiếc Volvo màu đen An Gia Miện vẫn không tỏ ra một chút ủ rũ. Trong xe bật đèn, trên đầu gối Jason đặt một chiếc notebook đang tìm kiếm cái gì. An Gia Miện một tay chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn thành phố chồng chéo đan xen nhau in lên sườn mặt của vị ảnh đế.

Anh có thực sự yêu diễn xuất không?

Đã quá hạn trả lời câu hỏi này tới nửa giờ rồi. Giờ phút này đây, rốt cuộc trong lòng ta có thể đáp lại: nếu muốn hình dung ra cảm giác của ta dành cho diễn xuất, vậy chắc đó là say mê. Đúng vậy, chính là say mê. Khi diễn xuất là khi ta cảm thấy vui sướng nhất, đó là cảm giác vui sướng giống như khi uống say vậy.

Có phải nếu tôi nói phải lên giường thì mới cho cậu nhận vai diễn kia thì cậu mới bằng lòng lên giường với tôi, đúng không?

Thật khó mà tưởng tượng rằng, vị Trần công tử kia, người đã hỏi câu hỏi này năm đó, hiện tại lại giao thiệp với An Gia Miện cũng không tệ. Mà câu hỏi còn bỏ ngỏ này đó, hai năm sau, An Gia Miện mới có thể đạm nhiên mà trả lời lại đối phương: “Có thể lắm. Bời vì nếu không có diễn xuất, thế giới của ta sẽ chẳng còn gì cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc