CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Tối hôm sau còn chưa tới tám giờ rưỡi, Thẩm Triệt đã sớm canh trước TV. Dựa theo tình tiết trong kịch bản và tiểu thuyết, màn tâm sự của hai anh em giường trên – giường dưới hẳn là sẽ bắt đầu ngay đầu tập hai.

Âu Triết Luân cười nhạt nhìn cậu thanh niên tóc xoăn ngồi cạnh đang chuyên chú quá mức: “Chú mày phấn khích như vậy làm gì? Anh mày đây năm đó xem phim thần tượng mình đóng cũng không có khoa trương như vậy đâu!”

Hạ Lan Bá tay cầm lon bia, chân xỏ dép lê từ phòng bếp đi ra: “Mua ba cái TV nhằm tăng rating cho phim cũng không tính là khoa trương lắm đâu nhỉ. Bây giờ vẫn còn dư một cái TV dự trữ đặt ở phòng bếp kia kìa.”

Âu Triết Luân bị bóc mẽ mà không làm gì được Hạ Lan Bá, bực quá lại quay qua vặn Thẩm Triệt: “Tập này có cái đếch gì mà chú mày muốn xem như vậy? Bộ có cảnh khoe hàng hay là cảnh giường chiếu à?”

“Em chờ xem Tần Tu, không phải tự xem mình diễn.” Thẩm Triệt trả lời.

Âu Triết Luân ra vẻ kinh hãi: “Kinh chưa. Chú mày mê hoa khôi trường đến mức nào rồi vậy? Người ta không phải ở ngay trên lầu hai sao, chú muốn nhìn thì đi lên ngó cái là được rồi. À, hôm nay đi vắng, hiện giờ mới nửa ngày không thấy mà đã thành thế này rồi…”

Trong phim đã là ban đêm, đến cảnh diễn đối thoại giường trên giường dưới, Thẩm Triệt vội đưa tay che lại cái miệng đang ồn ào của Âu Triết Luân.

Trên màn hình, Hoàng Chân nhìn lên giường trên không chút động tĩnh: “Ê, Lãnh Liệt, cậu đang ngủ sao?”

Trên màn ảnh chiếu đến Lãnh Liệt. Ngoài dự đoán của Thẩm Triệt, Lãnh Liệt không có co chân nằm ngửa giống như cậu tối qua. Bộ dạng của Lãnh Liệt vừa nhìn đã nhận ra là mất ngủ nhưng lại giả vờ ngủ, đầu nghiêng nghiêng vùi trong gối, hô hấp đều đều, rất giống đang ngủ thật.

Thẩm Triệt trong lòng có chút kinh ngạc, lúc này lại thấy hầu kết Lãnh Liệt khẽ động “Ừm” một tiếng.

Thẩm Triệt bỗng nhiên như chợt bừng tỉnh thông suốt. Diễn viên đã xem qua kịch bản gốc, đương nhiên biết lúc này Lãnh Liệt đang thức. Thế nhưng người xem thì không. Đối với những ai không biết trước nội dung bộ phim mà nói, rõ ràng Lãnh Liệt đã “ngủ”, nhưng ngay lúc cậu ta đáp lời lại Hoàng Chân đã khiến cho mọi người bất ngờ, sau đó lại càng thêm mong chờ mâu thuẫn nội tâm của nhân vật này. Chỉ một chi tiết nhỏ này thôi nhưng đã thể hiện ra sự khác biệt giữa cách diễn xuất linh hoạt và cách diễn xuất không linh hoạt.

“Đang ngủ mà còn “Ừm” sao? Được! Tôi xem như cậu đang nói mớ vậy. Nói mớ tiên sinh, có muốn cùng tôi tán dóc không?”

Thật ra khi Thẩm Triệt nằm ở giường dưới nói đến đây vẫn chưa nhìn thấy Tần Tu diễn xuất thế nào.

Trên màn ảnh lại chiếu tới Lãnh Liệt. Thẩm Triệt vô cùng muốn biết khoảng trống năm sáu giây kia Tần Tu làm sao bổ khuyết.

Lãnh Liệt vẫn nhắm mắt như trước, khóe miệng lại. . . . . . Nở nụ cười?

Nụ cười rất nhanh, nhạt đến gần như nhìn không ra đó là một nụ cười. Nhưng bởi vì khoảng trống năm sáu giây này không có lời thoại nên khán giả có thể dễ dàng nắm bắt. Đúng là một cách bổ khuyết hoàn mỹ.

Đúng rồi. Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Bởi vì trên kịch bản không có gợi ý chút nào, cho nên với trí tưởng tượng nghèo nàn của mình thì cậu hoàn toàn chịu chết. Cái gì mà “xem như cậu đang nói mớ”, “nói mớ tiên sinh”, đối với một Lãnh Liệt trầm mặc cô độc, nội tâm luôn chất chứa đè nén mà nói, có một thiếu niên nhiệt tình thẳng thắn như vậy ở ngay bên cạnh, cậu ta thực ra cũng cảm thấy rằng mình thật may mắn. Dù cho ban ngày khi đối mặt với người ngoài vẫn luôn lạnh lùng nói năng thận trọng, nhưng lúc này đây lại bất giác mà mỉm cười, chứng minh rằng lúc này ở trong lòng Lãnh Liệt, Hoàng Chân đã không còn là người ngoài.

Cảnh tiếp theo góc quay kéo ra xa, quay toàn cảnh đôi bạn thân giường trên – giường dưới. Hoàng Chân nằm ở giường dưới hai tay gối sau đầu bắt đầu tự độc thoại, đầu thì luôn ngẩng lên hướng về phía người đang nằm ở giường trên vẫn không nhúc nhích.

Lãnh Liệt thực ra cũng không phải nằm yên bất động. Cậu ta đổi sang tư thế nằm ngửa, thậm chí cũng đem hai tay gối sau đầu. Thẩm Triệt nhìn hai người anh em trên màn ảnh, không hẹn mà cùng làm một động tác giống nhau, không biết đây là do trùng hợp hay ăn ý, nhưng cảnh này chắc chắn sẽ khiến cho khán giả trước TV hiểu ý mà bật cười.

Cuộc chuyện trò đêm khuya của hai người anh em giường trên – giường dưới này chính là bước đầu tiên để xây dựng tình bằng hữu. Cũng nhờ có sự ăn ý trên màn ảnh vừa rồi mà càng tạo nên ý nghĩa đặc biệt.

Diễn xuất của Tần Tu vô cùng tự nhiên. Một Lãnh Liệt vẫn luôn cực lực trốn tránh nhưng đến khi đêm dài yếu lòng lại không kiềm chế được mà bị thế giới bóng rổ của Hoàng Chân hấp dẫn. Một Lãnh Liệt ngoài lạnh trong nóng. Một Lãnh Liệt dỡ xuống tầng phòng ngự trong lòng. Cho nên khi Lãnh Liệt nghe đến đoạn đội trưởng sẽ thật lâu không về đội mới mở to mắt hỏi “Vì sao”, cảm xúc hơi ngưng trọng, mới có thể làm cho trong lòng khán giả cũng bị lôi cuốn mà tò mò.

“Không biết, huấn luyện viên cũng không giải thích vì sao…”

Hoàng Chân còn đang lầm bầm cái gì đó thì Lãnh Liệt ở giường trên bỗng trở mình một cái thật mạnh.

Cảnh diễn đến đoạn này cơ bản đã xong. Thẩm Triệt không thể không thừa nhận, giữa mình và Tần Tu còn tồn tại một khoảng cách rất lớn.

Tần Tu hôm nay nói là có việc, mãi cho đến mười một giờ khuya vẫn chưa trở về. Thẩm Triệt nằm trên sô pha lăn qua lộn lại mãi vẫn ngủ không được, lúc này đặc biệt muốn tìm một người trò chuyện. Lấy di động dưới gối nằm ra nhìn nhìn, mười một giờ mười lăm. Tần Tu bình thường đều trở về trước mười giờ mà.Thẩm Triệt đang cảm thấy kỳ quái thì chợt nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Thẩm Triệt trở mình ngồi dậy. Tuy rằng không bật đèn nhưng trông dáng người cao gầy đứng trước cửa cậu cũng biết đó là Tần Tu: “Về rồi đấy à?”

Tần Tu đang cúi đầu đổi giày trước cửa, nghe tiếng bèn ngẩng đầu: “Tôi đánh thức cậu rồi?”

“Không có. Tôi chưa ngủ.” Thẩm Triệt từ trên sô pha đứng dậy, thấy Tần Tu đổi dép lê đi vào toilet. Cửa toilet không đóng, Thẩm Triệt liền đi theo qua bên đó, đứng ở cửa nhìn Tần Tu cúi đầu rửa mặt, có chút muốn nói lại thôi.

Tần Tu khóa vòi nước, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu có chuyện muốn nói với tôi?”

Tần Tu dùng nước lạnh rửa mặt, rửa xong cũng không lấy khăn lau, trên gương mặt phủ một lớp khí lạnh dày, Thẩm Triệt nhìn cũng thấy đau lòng. Tần Tu thoạt nhìn thực mỏi mệt. Thẩm Triệt cười lắc đầu: “Ngày mai nói sau.”

“Không sao đâu, tôi tắm cái đã, chờ tôi một chút.”

Thẩm Triệt có chút thụ sủng nhược kinh. Đại ca, anh sao vậy? Uống nhầm thuốc rồi?

Tần Tu vốn muốn đóng cửa, thấy Thẩm Triệt mặt ngây ngốc đứng ỳ ở cửa không chịu đi, liền đi tới đặt tay lên cạnh cửa, cười trêu chọc người kia: “Thế nào? Muốn vào tắm chung à?”

Thẩm Triệt lúc này mới có phản ứng lại, nhìn vẻ mặt mờ ám của Tần Tu, vội mặt đỏ tai hồng chạy té ra ngoài cửa.

Thẩm Triệt ngồi một mình trong phòng khách tối om, liếc mắt một cái về hướng toilet. Tiếng nước rào rào truyền đến. Cậu vô lực ngửa đầu ngã vào lưng ghế sô pha. Vừa nãy còn bày ra bộ dạng thân tâm mỏi mệt làm người ta đau lòng, bây giờ lại là tiểu nhân đắc ý, ai mà nắm bắt anh được cơ chứ…

Tần Tu lau tóc đi tới, cả người bọc trong áo choàng tắm màu đen thật dày, bên trong là áo phông co dãn cùng quần dài mặc ở nhà. Lấy tay vuốt nửa phần tóc ẩm ra sau đầu, Tần Tu vừa đi tới sô pha ngồi xuống. Hơi nóng cùng hương sữa tắm liền xộc tới, mặt Thẩm Triệt cũng bị hong đến hơi nóng lên.

Tần Tu ngồi xếp bằng trên sô pha, xốc chăn đặt trên đùi mình, sau đó mới hỏi cậu: “Phòng khách không mở điều hòa sao? Cậu ngủ như vậy mà không lạnh à?”

Thẩm Triệt nhìn anh nửa ngày: “… Anh uống rượu sao?”

Tần Tu quái lạ nhìn cậu.

Được rồi, không uống rượu, chỉ là kì quặc, không bình thường chút nào. Thẩm Triệt thầm nhủ trong lòng. Nói thật nha, mùa đông một người ngủ trong phòng khách rộng cả trăm mét vuông, cao bảy tám mét thế này đương nhiên là lạnh dã man con ngan rồi. Nhưng mà mở điều hòa Hạ Lan Bá chắc chắn sẽ càm ràm cho coi. Thật ra, hai người giống như bây giờ cùng chui trong một ổ chăn thế này thì không lạnh một chút nào cả. Tần Tu lại mới vừa tắm xong, cả người ấm giống như một cái lò sưởi nhỏ.

“Tôi xem TV.” Thẩm Triệt mở miệng nói. “Xem anh diễn đoạn kia, giống như đột nhiên phát hiện chính mình sẽ không diễn được nữa.”

“Muốn tâm sự với tôi không?” Tần Tu đưa tay xuống dưới gối nằm lấy ra di động của Thẩm Triệt, mở đoạn clip tối qua quay lại, vừa nhìn vừa cười cười. “Nhìn bộ dạng cậu cứ như chưa được dạy dỗ đàng hoàng.”

“Tôi cũng biết đóng phim thì phải nhập tâm vào vai diễn, nhưng mà chỉ nghe đến hai chữ “nhập tâm” thôi đã thấy rất khó rồi.” Thẩm Triệt ngồi xếp bằng trên sô pha, tay đặt tại bắp chân, khom người nhìn ra bầu trời đêm ngoài ban công. Lúc học diễn xuất, bảo cậu tưởng tượng chính mình là một đóa hoa, một con ngựa, bảo cậu khóc bảo cậu cười, tất cả những thứ này cậu đều có thể làm được, chỉ là….

“Hỉ nộ ái ố không khó diễn, cái khó chính là diễn hỉ nộ ái ố của người khác.” Nói xong lại quay sang Tần Tu. “Anh làm cách nào vậy? Tỷ như lúc anh diễn vai tên hề ấy.”

“Cậu xem vở kịch 《 The King Lear 》rồi?” Tần Tu hỏi, có chút bất ngờ.

“Không. Tôi vốn cũng muốn đi xem.” Thẩm Triệt có chút chột dạ, lại không biết nên nói thế nào. Nếu nói với Tần Tu mình lúc đó đã đi xem 《Chứng bệnh quáng gà 》của An Gia Miện, khẳng định sẽbị chửi cho không biết thành ra cái bộ dạng gì nữa.

“Về sau tôi đi xem nhưng hình như anh chỉ diễn có một lần. Nói thật tôi cũng không thể tưởng tượng anh diễn vai một tên hề điên điên khùng khùng sẽ như thế nào, nhưng mà mấy người xem đều nói anh diễn rất hay. Vai hề đó và bản thân anh vốn hoàn toàn khác nhau mà…”

“Nhập tâm vào vai diễn không hề mơ hồ như vậy. Đầu tiên phải hóa trang đến đặc biệt ổn, đến tôi nhìn vào cũng cảm thấy chính mình là một người điên. Sau đó…” Tần Tu nói tới đây dừng một chút, quay sang người bên cạnh đang vểnh tai chuyên tâm lắng nghe, nhướn mi một cái lạnh tanh: “Tại sao tôi phải nói với cậu chứ?”

What? Thẩm Triệt sửng sốt. Cái thái độ gì thế này?

“Những gì tôi nói rất tinh túy, cậu muốn nghe thì cũng phải bày tỏ chút thành ý đi chứ?” Tần Tu liếc cậu một cái.

Quanh đi quẩn lại anh lúc nào cũng muốn bắt nạt tôi một chút mới chịu chứ gì. Thẩm Triệt đầu hàng nói: “Anh muốn thành ý gì đây?” Trả lời đủ rõ ràng chưa?

Ánh mắt Tần Tu rơi xuống bụng Thẩm Triệt: “Tôi muốn xem cơ bụng sáu múi của cậu.”

Thẩm Triệt há hốc mồm, cái này. . . . . . Anh đang giả nai đấy à?

“Cơ bụng tôi thế nào chẳng phải anh biết rõ rồi còn gì.”

Thật là…có cần phải phân rõ cao thấp thế không. Anh chính là được hầu hạ từ nhỏ đến lớn quen rồi đúng không.

“Tôi còn chưa nhìn nó là cái dạng gì. cậu vén lên cho tôi xem một chút thì chết được à.” Tần Tu khăng khăng đòi xem.

Có cái gì hay mà xem chứ, cũng đâu phải từng múi từng múi hoành tráng như của Khải đại thủ đâu. Thẩm Triệt hối hận muốn chết. Sớm biết thế này thì ban nãy đã không tiện thuận miệng nói bừa. Anh nhất thiết có phải khiến tôi ở trước mặt anh thừa nhận tôi có một vòng sẹo lồi thì mới chịu buông tha cho tôi không a.

“Thẩm Triệt.” Vẻ mặt Tần Tu đầy sốt ruột, “Cậu muốn nghe bí quyết, đến khi tôi muốn nhìn cơ bụng của cậu cậu còn tiếc rẻ. Cơ bụng cậu là làm từ đậu hủ sao? Tôi nhìn một cái thì nhũn ra à?”

Thẩm Triệt bị cái miệng độc địa kia đả kích đến vô lực cãi lại, đành phải cam chịu số phận, bất đắc dĩ mà vén áo ngủ lên: “Thiệt tình… có gì hay mà xem chứ.”

Tần Tu không trả lời. Ánh mắt nhìn chòng chọc khiền Thảm Triệt có chút mất tự nhiên. Cậu cũng cúi đầu nhìn theo, nhớ tới trước kia khi còn chơi bóng rổ cơ bụng cậu trông cũng rất được, lúc này đúng là không thể so bì được. Ánh mắt Tần Tu không biết là chê bai hay sao nhỉ. Thẩm Triệt đành phải giả vờ giả vịt, ha hả cười: “Lâu lâu rồi không luyện tập, sau này phải chăm luyện cho quay về như lúc trước mới được…”

“Cơ bụng ở chỗ nào nhỉ?” Tần Tu buồn bực nói một tiếng, đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ của cậu.

Chỉ sờ một cái thôi, lại cố tình vuốt ve rất dịu dàng. Cả người Thẩm Triệt giật một cái, mải mải móng móng đem áo kéo xuống dưới, cẩn thận che lại.

Tần Tu không cam lòng thu tay lại: “Tôi mới sờ có một chút mà cậu đã bày ra cái dạng này.”

“Không phải. Tại anh đột nhiên tập kích như vậy, tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý…” Thẩm Triệt chột dạ nói. Anh sờ thì sờ, lại còn vuốt ve như thế làm gì. Anh thừa biết tôi đối với anh…

“Trước khi tôi muốn sờ cậu còn phải thông báo cho cậu một tiếng nữa sao?” Tần Tu bày ra vẻ khinh thường. “Thẩm Triệt. Bây giờ tôi muốn hôn cậu. Cậu chuẩn bị chút đi. Có phải sau này cũng phải có tiết mục này nữa không?”

Thẩm Triệt ngượng chín người. Đậu má. Tôi còn tưởng anh muốn hôn tôi thật nữa đấy. Anh cứ như thế rất dễ khiến cho người ta tưởng bở đó, có biết không.

Tần Tu nheo mắt nhìn sâu vào mắt Thẩm Triệt, cũng không lãng phí thêm thời gian nữa mà quay lại chủ đề chính: “Không phải cậu muốn biết tôi diễn vai tên hề như thế nào sao? Thực ra đó chính là nhập tâm. Tôi không biết người khác làm thế nào, nhưng tôi chính là làm cho tâm trí mình thay đổi.”

“Tâm trí thay đổi?” Thẩm Triệt có chút mơ hồ.

“Vai tên hề này cùng bàn thân tôi vốn khác xa nhau hoàn tooàn. Đại khái giống như bắt cậu phải diễn vai Lãnh Liệt vậy. Một khi nắm bắt được vai diễn rồi, cậu sẽ không cảm thấy lo lắng nữa.”

Nói quá đúng! Thẩm Triệt thầm nghĩ. Chính là cái cảm giác lo lắng, không thể diễn xuất thoải mái, tự nhiên được.

“Khi cậu lo lắng, không tự tin đương nhiên sẽ diễn không tốt.” Tần Tu nhẹ nhàng mỉm cười. “Có đôi khi, chúng ta có cảm giác như mình hiểu rất rõ nhân vật này. Giống như cậu đã xem qua tiểu thuyết《 Cú ném quyết định 》, còn tôi thì đọc qua 《 The King Lear 》. Vậy thì còn cái gì phải lo lắng nữa?”

“Đúng vậy.” Thẩm Triệt nheo mắt suy nghĩ, có chút đăm chiêu. “Tôi rõ ràng rất hiểu Lãnh Liệt.”

“Tôi cũng biết tôi rất hiểu tên hề kia, nhưng cảm giác hiểu rõ này chỉ là bề ngoài thôi. Cho dù cậu có thể đem toàn bộ hoàn cảnh lớn lên cùng diễn biến tâm lý của nhân vật tái dựng lại, cậu cũng chỉ là đứng từ góc nhìn của kẻ thứ ba mà lý giải nhân vật. Loại hiểu biết này đương nhiên phải có, nhưng nếu cậu theo đuổi diễn xuất ở một trình độ cao, vậy hiểu biết nhiêu đó là không đủ.” Tần Tu nói tiếp. “Phim ảnh phát triển từ kịch Hy Lạp cổ đại. Kịch Hy Lạp lại bắt nguồn từ sự sùng bái thần rượu nho Dionysus. Tưởng tượng một chút nhé. Một ngày nọ, trong một nghi lễ cúng thần rượu, một tế ti uống rượu say đột nhiên nhảy ra nói “Ta chính là Dionysus đây”. Hắn tin rằng mình được thần rượu nho nhập vào, một khắc đó hắn có sức mạnh mười phần, vô cùng tự tin. Thế là diễn xuất được sinh ra như vậy đó.”

“Nói như vậy nếu muốn ‘nhập tâm’…” Thẩm Triệt hai tay gối lên sau đầu tựa vào sô pha, khó hiểu nhìn chằm chằm trần nhà, “Càng nói tôi lại càng thấy mơ hồ.”

“Không mơ hồ chút nào cả. Vị tế ti kia vì sao lại tin rằng mình chính là Dionysus? Tôi vì sao lại tin rằng mình chính là một tên hề? Vậy cậu sao lại không thể tin rằng mình chính là Lãnh Liệt chứ?” Tần Tu đều đều nói. “Bởi vì khi diễn thần rượu nho và tên hề kia, đầu óc chúng tôi đều căng tràn, còn cậu khi diễn Lãnh Liệt đầu óc lại trống rỗng. Thẩm Triệt. Cậu phải nhớ kỹ, chỉ diễn viên hạng hai mới dùng cơ thể hoặc biểu tình để diễn xuất. Diễn viên hạng nhất thì phải dùng đầu óc.”

“Dùng đầu óc nhập tâm, tức là nói phải rèn luyện trí tưởng tượng sao?”

“Không hoàn toàn là như thế. Cách làm của tôi là luôn luôn tự hỏi…”

Không khí trong phòng có chút lạnh, Tần Tu kéo áo ngủ lại, hồi tưởng nói. “Ở trong cung điện nhà vua, tôi chính là một tên hề bàng quan với mọi sự. Khi tôi thấy vua Lear đem lãnh thổ phân cho người đàn bà kia, tôi sẽ cười nhạo ở trong lòng. Quốc vương thật ngốc, đã vậy còn tự cho mình anh minh. Hiện tại thỏa sức dùng roi đánh tôi, dùng chân dẫm đạp tôi đi. Để xem ngài còn có thể vui vẻ được bao lâu, tôi còn có thể khiến ngài giải trí được bao lâu? Khi tôi thấy quốc vương đứng dưới màn mưa xối xả như một tên hành khất kia, tôi lại nghĩ đến người từng một thời cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng. Tôi tựa như một con chó được ngài nuôi dưỡng, ở trước mặt ngài lăn lộn vẫy đuôi mua vui cho ngài. Hiện tại ngài rốt cục cũng rơi vào hoàn cảnh giống tôi. Trút bỏ trang phục hoa lệ thì chúng ta đều như nhau mà thôi. Ngài không cần đánh hay thưởng cho tôi nữa, hiện tại đến lượt tôi chiếu cố ngài.” Tần Tu cười rồi nghiêng đầu. “Ngài là một ông già, là người tốt, nhưng cũng là kẻ ngu xuẩn, nhưng tôi vẫn yêu thương ngài, giống đứa con của ngài yêu thương ngài vậy.”

Triệt chăm chú nhìn Tần Tu không chớp mắt. Đôi mắt với viền kẻ mắt tự nhiên khẽ híp lại, đáy mắt còn mang điểm trào phúng, lại có chút cảm thông; có vẻ cao hứng vui vẻ như khi xem kịch vui, nhưng cũng có sự bất đắc dĩ khi nhìn thấu thế gian thất thường. Đây không phải là những xúc cảm của Tần Tu, mà chính là hỉ nộ ái ố, oán trời than thân của tên hề.

Tần Tu thu hồi ánh mắt hỗn độn: “Lúc tôi đang ở trên sân khấu là ngâm nga lời thoại của Shakespeare, nhưng với tôi đó không phải là lời kịch. Lời thoại trong lòng tôi vẫn chưa ngừng lại. Tôi không tin ở nơi đó còn có ai có thể diễn tốt hơn tôi, bởi vì chỉ có tôi mới biết tên hề kia suy nghĩ cái gì; biết bí mật cùng nụ cười nhạo nơi đáy lòng của hắn.”

Từng câu từng lời của Tần Tu đi vào tai Thẩm Triệt. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp cận với thế giới nội tâm của người mới số một của khoa diễn xuất. Nếu anh không nói cho tôi biết những điều này, tôi có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết được sự chênh lệch giữa chúng ta lớn đến mức nào, cách xa giống như ngôi sao cùng với hạt sỏi vậy.

Tần Tu liếc nhìnThẩm Triệt đang im lặng bên cạnh: “Con người ta mỗi thời mỗi khắc đều luôn tự hỏi. Nếu lúc đó Lãnh Liệt thức, khi Hoàng Chân nói những lời nọ với cậu ta, cậu ta có lẽ chỉ nghe vào tai trái lọt ra tai phải thôi. Cậu ta không nói gì nhiều với Hoàng Chân nhưng trong lòng cậu ta lại luôn luôn độc thoại. Cậu hỏi tôi, Lãnh Liệt, cậu đã ngủ chưa? Khi đó tôi đã nghĩ, lại bắt đầu muốn làm phiền tôi đấy hả? Mặc kệ đi, tôi cũng rất muốn nghe cậu nói chuyện. Lúc cậu nói toàn đội cùng nhau hô khẩu hiệu, tôi lại nghĩ khẩu hiệu đó thiệt ngốc, nhưng cảm giác đó nhất định là rất vui. . . . . . Ôm banh bóng rổ lau cả buổi chiều sao, ừm, tôi có thể tưởng tượng ra bộ dáng cậu ngồi xếp bằng ở đường biên, vừa làu bàu chửi thầm vừa lau bóng….”

Thẩm Triệt nghe hết sức chăm chú, mỗi một biểu tình của Tần Tu dưới ánh trăng đều được phóng đại đến thật kỳ diệu, rất phong phú rất tinh tế khiến cậu hoàn toàn bị hấp dẫn .

Tần Tu quay đầu sang nói: “Đem chính mình trở thành Lãnh Liệt, tức là lấy lập trường của cậu ta mà suy nghĩ. Những ý nghĩ trong đầu, biểu cảm trên mặt cho dù cậu muốn kiểm soát cũng không thể kiểm soát được, bởi vì đó là xúc cảm tinh tế, là tình cảm xuất phát từ nội tâm.”

Thẩm Triệt chớp chớp mắt nhìn, cuộc trò chuyện đêm nay, nếu nói là đã thu hoạch được cả vốn lẫn lời cũng không khoa trương chút nào, giống như bất chợt lại có thầy giáo chuyên nghiệp đến dạy diễn xuất.

Tần Tu nở nụ cười, xốc lên chăn đứng lên: “Tôi muốn đi ngủ. Ngủ ngon.”

“Tần Tu.” Thẩm Triệt gọi với theo, chân thành ngẩng đầu nói: “Cám ơn.”

Tần Tu kỳ thật hoàn toàn không cần phải … nói cho cậu những điều này. Đây vốn nên là những điều cậu phải tự mình khám phá.

Tần Tu đứng trên cầu thang ngoảnh đầu lại cười, bước chân đang lên lầu hai dừng lại, tựa người vào tay vịn nói vọng xuống: “Có muốn lên ngủ chung không?”

Thẩm Triệt không dám nghĩ nhiều, vội kéo chăn nằm trên sô pha: “Không cần!”

“Cậu không lạnh à, không muốn ôm tôi ngủ sao?”

Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt. Này rõ ràng là cố ý mà!

“Tôi không lạnh, cám ơn ý tốt của anh!” Lại kéo chăn một cái lên tận cằm, kiên quyết giữ vững lòng không loạn.

Tần Tu đứng trên lầu lầm bầm gì đó, đi vào phòng đóng cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc