CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Lúc ba cô y tá lén lút lẻn vào rình mò thì hai người đã sớm lui quân trong lặng lẽ rồi. Tần Tu bị giày vò mệt lử, mới ngủ được một lát thì tỉnh lại, túi truyền dịch trên đỉnh đầu vẫn còn một phần ba, chăn ở dưới chân bị ép bẹp xuống, anh cúi đầu nhìn thì thấy tóc xoăn đầu gối lên chăn đang há miệng ngủ khò khò.

Ngủ cũng không cho tôi tung chăn ra có phải không? Tần Tu vừa tức giận vừa buồn cười. Lúc này dạ dày không còn đau quặn thắt như trước nữa, người cũng tỉnh táo hơn nhiều, nhớ lại mình vừa nãy chỉ vì mấy việc vặt vãnh mà tí nữa đã om sòm một trận với Thẩm Triệt, tự nhiên cũng cảm thấy có lỗi.

Là do cậu chọc tôi điên lên đấy chứ. Rầu rĩ liếc đầu quắn đang ngủ say sưa kia một cái, Tần Tu cẩn thận lật đầu chăn bên kia lên, định xuống giường. Chiếc di động trên tủ đầu giường thình lình lại vang lên. Là di động của Thẩm Triệt. Tần Tu thấy cậu thanh niên tóc xoăn vẫn ngủ say đần mặt ra, nước miếng chảy đầy cả xuống chăn đành phải cầm lấy chiếc di động, bịt loa ngoài lại, nhìn trên màn hình hiển thị mấy chữ “La tiểu thư thử vai”

Anh lại quay sang nhìn Tần Tu vẫn ngủ say như lợn chết, nghĩ một chút rồi ấn nút nghe.

“Có phải Thẩm Triệt tiên sinh không ạ?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.

Tần Tu bước xuống giường, kéo rèm ra, đi xa ra một đoạn, lúc đi ngang qua, y tá và bệnh nhân cứ mải mê dõi ánh mắt theo anh, bộ dạng thật tức cười. Tần Tu quay đầu lại thấy tóc xoăn ngốc ngếch đang há miệng vẹo cổ nằm úp mặt ở bên cạnh giường bệnh của mình, anh cau mày kèo rèm lại, sau đó mới hạ giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “Cậu ta hiện tại không tiện nghe điện thoại, tôi là bạn của cậu ấy. Có chuyện gì tôi có thể chuyển lời lại cũng được.”

“À. Chào anh. Chuyện là như thế này. Nhờ anh giúp tôi chuyển lời cho cậu ấy một tiếng. Đạo diễn Peterson đồng ý vì cậu ấy mà lui lần thử vai cuối cùng lại thêm một tuần nữa, là ngày 27 cuối tháng này, hy vọng lúc đó cậu ấy có thể tới tham gia thử vai.”

Tần Tu có chút giật mình, đạo diễn Peterson vì Thẩm Triệt mà nhiều lần gia hạn thêm thời gian như vậy mà đối với sự chậm trễ của anh lại không hề linh động chút nào, nếu nói trong lòng hoàn toàn không cảm thấy gì thì đúng là nói dối, thế nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được, tôi sẽ nói với cậu ấy.”

“À, đúng rồi, còn một chuyện nữa phiền anh nói luôn với cậu ấy giùm tôi,” La tiểu thư tiếp tục nói, “Nhờ anh báo với cậu ấy rằng chuyện của Tần Tu tôi đã giúp cậu ấy nói lại với đạo diễn, nhưng ý đạo diễn vẫn là không thể.”

Tần Tu trong lòng trầm xuống, nhíu chân mày: “Tôi có thể xin hỏi một chút là nguyên nhân vì sao được không? Vẫn là do tới muộn?”

“Không phải vì chuyện đó…” La tiểu thư do dự một chút, sao đó kể lại ngọn ngành lý do cho Tần Tu.

Tần Tu nghe xong, càng nhíu mày chặt hơn.

“Phiền anh nhắc Thẩm Triệt tiên sinh cân nhắc cho kĩ rồi nhanh chóng gọi lại cho tôi, được không?”

Câu hỏi từ đầu dây bên kia khiến tâm trí Tần Tu quay trở về, anh quay đầu lại nhìn Thẩm Triệt đang thở đều đặn, trầm giọng nói: “Không cần đâu.”

“Hả?”



Thẩm Triệt bị một cơn gió lạnh lay tỉnh, vừa ngẩng đầu lên thì thấy trên giường trống không, cậu lật chăn lên nhìn quanh: “Người đâu rồi?”

Vừa kéo rèm ra thì bác gái ở giường bên cạnh mỉm cười đầy ẩn ý: “Cậu chàng kia vừa cùng một người đàn ông đi rồi~~”

WTF! Mấy lời này sao nói ra nghe lại như có ý khác vậy nhỉ… Thẩm Triệt cảm ơn bác gái, gãi đầu gãi tai đi ra cửa tìm người. Đi đến khu vực chờ mới thấy Tần Tu đang ngồi trên ghế tựa, người đàn ông đeo mắt kính không gọng kia dĩ nhiên là Uông Tuấn!

Hai người hình như đang nói chuyện gì đó, cũng không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không nhưng Uông Tuấn rõ ràng là ân cần quá mức cần thiết, tuy nhiên Tần Tu vẫn hoàn toàn giữ bộ mặt bạc tình lạnh như băng. Thẩm Triệt thấy mình hôm qua vừa mới làm nháo lên chuyện của người ta, hơn nữa đối phương còn là thầy giáo của cậu, lúc này cũng không khỏi chột da. Không muốn bước tới bắt chuyện nhưng lại lo lắng, muốn trốn vào chỗ nào đó theo dõi xem người này rốt cuộc có phải có ý đồ gì mờ ám không, nhưng chưa kịp làm gì thì Tần Tu đã liếc mắt trông thấy cậu.

Ánh mắt hai người lập tức chạm nhau, hay gọi là giáp lá cà thì đúng hơn. Tần Tu tinh tế nhướn lông mi, Thẩm Triệt đành phải ngồi xuống băng ghế dài ở cửa phòng xét nghiệm, ngồi chờ bọn họ nói chuyện xong.

Uông Tuấn để ý thấy Tần Tu luôn luôn thất thần, vẻ mặt băng sơn mỹ nhân lúc nào cũng lãnh lãnh đạm đạm không chút thay đổi đột nhiên có biến hóa, một cái nhướn mi đầy phong tình, nháy mắt đã thắp sáng cả gương mặt tuấn mỹ khó có người nào bì kịp kia. Thấy vậy Uông Tuấn không khỏi ngứa ngáy, ho khan một tiếng: “Em cứ nhìn cái gì ở đằng kia suốt vậy?” Ngó xem thử cũng chỉ thấy mấy bệnh nhân đi qua đi lại.

“Không có gì.” Tần Tu thu hồi ánh mắt, khôi phục vẻ mặt lạnh băng, đơ như quân cơ.

Nhưng xem ra tâm tình cũng không tồi, ngay cả đầu ngón chân cũng bắt đầu thoải mái nhịp nhịp lên xuống, Uông Tuấn tự nhận đã tiếp xúc với Tần Tu được một thời gian, người này quả thực đẹp đến ưu tú, lại rất thanh cao, cho dù hắn có là giáo viên, cho dù cư xử với cậu ta rất tốt nhưng cậu ta cũng chưa từng nở một nụ cười với hắn. Đừng nói đến gương mặt tươi cười, bởi vì với chiều cao như người mẫu, như hạc đứng giữa bầy gà kia khiến cho Tần đại mỹ nhân nhìn ai cũng bằng cái kiểu “Nhìn bằng nửa con mắt, chẳng coi ai ra gì.” Thế nhưng mấy ngày gần đây lại thấy Tần Tu có chút biểu lộ, hóa ra băng sơn mỹ nhân cũng có lúc hoạt bát thoải mái như vậy, thật giống như một người mẫu diễm lệ trong tủ kính đột nhiên cử động, cả người lập tức tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt, hắn thấy thế thì tâm càng động, không kiềm chế được mà chủ động đề nghị: “Tôi chở em về nhé.”

Uông Tuấn còn đang ân cần nói cái gì nhưng Tần Tu đã liếc thấy Thẩm Triệt đang thập thà thập thò liền chậm chạp đứng dậy.

Không thể nào? Thẩm Triệt trợn mắt thấy Tần Tu vậy mà cũng theo Uông Tuấn đi ra ngoài. Không thể tin được người kia lại có thể tuyệt tình như vậy. Đợi cho bóng hai người kia hoàn toàn biến mất trước cổng chính bệnh viện rực rỡ ánh mặt trời, Thẩm Triệt như vừa đại bại mới đứng lên, đi ra cổng chính nhìn bãi đỗ xe trống không.

Là tuyệt tình chứ không phải là băng sơn nữa!

Thẩm Triệt khập khiễng bước tới chỗ mấy cái ghế tựa, ngồi xuống, thở dài đánh thượt. Thấy trong tay vẫn còn thuốc đau dạ dày mà bác sĩ cấp cho, còn có chìa khóa chiếc Jibei của Hạ Lan Bá, cậu bây giờ quay về thế nào đây? Tự mình lái xe? Nhưng thế đạp chăn thắng kiểu gì.

Tần Tu đứng bên cạnh chiếc Audi A6 màu đen của Uông Tuấn, quay đầu nhìn lại sảnh chờ, Thẩm Triệt đang ngồi trên ghế tựa, quay lưng về phía anh, cúi đầu không biết đang làm gì. Tần Tu hơi nheo mắt lại vì ánh nắng, tuy rằng Thẩm Triệt có vài hành động thật khiến cho người ta khinh bỉ nhưng … dù sao trong lòng thích một người cũng đâu có gì sai. Anh nhớ lại lúc sáng sớm nay, khi anh đau đến quặn thắt ruột gan thế nhưng vừa thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Triệt, tự nhiên trong lòng lại thấy lộn xộn đến khó hiểu,

Uông Tuấn đánh xe ra, hạ cửa kính xuống gọi Tần Tu: “Lên xe đi.”

“Kịch bản có trên xe không?”

Uông Tuấn cười, xoay người lấy kịch bản ra từ băng ghế sau, quay lại đang định nói: “Lên xe rồi từ từ xem”, thì Tần Tu đã vươn tay qua cửa xe lấy tập kịch bản. Động tác kia rất nhanh giống y như con mèo con cắp trộm cá. Uông Tuấn ngây người nhìn Tần Tu vẫn đứng ngoài cửa xe, dưới ánh nắng rực rỡ đang cúi đầu lật xem kịch bản, động tác này không chỉ là lãnh đạm, mà còn có cảm giác hết sức xa cách.

“Kịch bản em sẽ xem thật kỹ.” Tần Tu lật lật mấy trang rồi khép lại, ngẩng đầu nói với Uông Tuấn: “Em rất cảm ơn sự giới thiệu của thầy, thứ duy nhất em có thể báo đáp đó là dồn hết sức hoàn thành thật tốt vai diễn này.”

Uông Tuấn nhìn đôi mắt kia khẽ nheo lại dưới ánh nắng, đường kẻ mắt tự nhiên có một nét đẹp rất thu hút, nhưng lúc này lại mang tới một cảm giác như bị kim châm rất quỷ dị. Cái câu “Điều duy nhất em có thể báo đáp” kia, là do hắn nghĩ linh tinh rồi sao? Uông Tuấn bình tĩnh cười: “Đương nhiên. Lên xe đi, tôi tiện đường đưa em về luôn.”

Tần Tu hạ kịch bản: “Không cần đâu. Một người bạn còn đang đợi em trong bệnh viện.”

Uông Tuấn thấy Tần Tu bước nhanh đi lập tức trở nên vội vàng nói: “Tôi có thể chờ cả hai mà!”

Tần Tu dừng bước, quay lại nhìn Uông Tuấn: “Thầy không cần chờ đâu.”

Uông Tuấn giật mình: “Vì sao?”

“Cậu ấy không thích.”

Dưới ánh mặt trời rực rỡ đầu mùa thu, Uông Tuấn cảm giác thấy khi Tần Tu nói ra câu nói kia như mang theo cả một cơn gió lạnh lẽo. Thực sự là không muốn hắn ở lại, hơn nữa hắn còn có cảm giác nếu chính mình cứ ngoan cố đợi, băng sơn mỹ nhân sẽ trở nên đối nghịch…

Bình luận

Truyện đang đọc