“Em biết rồi, em cũng đâu phải là con nít chứ, anh mau đi toilet đi.” Tiêu Văn có chút xấu hổ mà đẩy Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân giống như là bị bộ dạng này của cô ta chọc cười vậy, khóe môi nhếch lên, rồi mở cửa ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, ý cười trên mặt anh cũng biến mất trong chớp mắt.
Anh vốn không có đi toilet ngay, mà khẽ xích qua bên cạnh hai bước, đứng ở vị trí mà người ở bên trong không thể nhìn thấy anh qua cửa sổ quan sát.
Sau khi Cố Tri Dân ra ngoài, Tiêu Văn nhìn về phía cửa một hồi, rồi lật người lại ngồi dậy, sau đó đưa tay lấy điện thoại.
Lúc này, Cố Tri Dân khẽ khiêng đầu qua nhìn về bên trong phòng thông qua cửa sổ quan sát, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Văn cầm điện thoại, ngón tay không ngừng bấm trên màn hình, giống như là đang gõ chữ.
Chỉ nhìn hai giây, Cố Tri Dân liền xị mặt rồi lùi lại, anh khẽ nhấc tay lên, ý bảo vệ sĩ qua đây.
“Tổng giám đốc Cố?” Vệ sĩ đi tới xin chỉ thị xem anh có gì căn dặn.
Thanh âm Cố Tri Dân thanh lãnh: “Đuổi đám phóng viên ở các lối vào đi hết đi, một người cũng không được ở lại.”
“Vâng.” Vệ sĩ nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng rời khỏi.
Cố Tri Dân lúc này mới đi toilet.
Đứng trước bồn rửa tay, anh cau mày giống như là chê tay bẩn vậy, rửa đến mấy lần.
...
“Chị Tiểu Lệ, chúng ta ra ngoài sao đây?”
Cố Mãn Mãn ngồi xổm ở cửa bệnh viện nhìn ra ngoài, phát hiện mấy người phóng viên đó vẫn còn ở ngoài, cô nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn Thẩm Lệ: “Kỳ lạ ghê, mấy người phóng viên đó cũng không thấy chúng ta vào trong, tại sao lại đột nhiên canh kỹ như vậy rồi.”
“Đương nhiên là có người âm thầm mật báo tin tức rồi.” Thẩm Lệ cười lạnh nói.
Video trên mạng, chỉ cắt đoạn cô đánh Tiêu Văn, sau đó Tiêu Văn bị té xuống đất thôi.
Mà bây giờ chuyện Tiêu Văn nằm viện vốn không có bị lộ ra, nếu như không phải có người mật báo tin tức thì phóng viên làm sao mà biết cô sẽ đến bệnh viện chứ?
“Ai mật báo tin tức? Không lẽ là người đoàn làm phim?” Cố Mãn Mãn hỏi.
“Người của đoàn làm phim đều đã ký hợp đồng bảo mật rồi, những chuyện mà chỉ cần điều tra một cái là ra ngay thì sẽ không có ai mạo hiểm đâu.”
“Vậy thì là ai?”
“Người hiểu rõ chị sẽ đến bệnh viện, em cảm thấy là có ai?”
“Anh họ của em?”
Thẩm Lệ bị sự suy đoán của Cố Mãn Mãn làm cho nghẹn lời: “Cũng không phải là không có khả năng này, nhưng khả năng là Tiêu Văn sẽ lớn hơn một chút.”
“Lúc nãy anh họ cũng đã nói chuyện với chị như vậy rồi, chị còn tin anh ấy sao?” Cố Mãn Mãn nói xong còn hừ một tiếng.
Thẩm Lệ: “Em cảm thấy Cố Tri Dân là loại người công tư bất phân, không có não sao?”
Cố Mãn Mãn: “Đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vì yêu mà mê muội đầu óc, có chuyện gì mà không làm ra được chứ?”
Thẩm Lệ nhìn Cố Mãn Mãn với thần sắc cổ quái: “Đây là kinh nghiệm yêu đương của em sao?”
“Không có a, người ta còn chưa yêu lần nào nữa...” Cố Mãn Mãn càng nói thì thanh âm càng nhỏ.
Thẩm Lệ không nhịn được mà hỏi: “Em cảm thấy Đào Triển Minh kia thế nào?”
“Kim chủ ba ba sao?” Cố Mãn Mãn suy nghĩ một hồi: “Bề ngoài thì cũng còn giống người đó, nhưng mà thông thường mà nói, đàn ông mà trông văn thư nho nhã thì đều không phải là thứ gì tốt! Chị Tiểu Lệ, nếu như chị muốn tìm đệ nhị xuân, thì ngàn vạn lần đừng tìm loại đàn ông này...”
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn lên trời, đưa tay móc móc lỗ tai mình, cô nhìn ra ngoài một cái thì đúng lúc nhìn thấy đám phóng viên đó bị vệ sĩ đuổi đi rồi, thế là cô liền túm lấy cổ áo của Cố Mãn Mãn kéo ra ngoài.
“Này, chị Tiểu Lệ đừng kéo cổ áo em...”
“Vậy em im miệng lại đi.”
Cố Mãn Mãn lập tức không lên tiếng nữa.
Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn nhân lúc hỗn loạn mà ra khỏi bệnh viện, đám phóng viên đó vẫn đang kỳ kèo với vệ sĩ.
Đám vệ sĩ đó sao lại đột nhiên đến đuổi phóng viên?
Vệ sĩ sao lại biết mấy người đó là phóng viên chứ?
Hay quá