Cố Mãn Mãn bị khiếp sợ bởi suy nghĩ to gan của chính mình.
Thẩm Lệ và Đào Triển Minh vẫn đang nhìn nhau, biểu cảm trên mặt hai người hơi khó lường, Cố Mãn Mãn nhìn không hiểu.
Nhưng cô ta đã bắt đầu tỉnh táo hơn.
Chị tiểu Lệ xinh đẹp, thông minh, diễn xuất lại tốt, cho dù là ai thích cô ấy thì cũng vô cùng dễ hiểu. Thậm chí Cố Mãn Mãn còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc Đào Triển Minh có xứng với Thẩm Lệ hay không.
Nhưng, mối quan hệ giữa chị tiểu Lệ và anh họ cũng hơi không rõ ràng…
Tam giác tình yêu ư?
Không, cộng thêm cả vợ chưa cưới trong lời đồn của Đào Triển Minh nữa, phải là tứ giác tình yêu mới đúng!
Tình tiết đầy tính drama như thế, vậy mà lại thật sự tồn tại ư?
Thật sự là khiến người ta kinh ngạc mà!
Sau khi Cố Mãn Mãn có một cuộc cân não kịch liệt, vừa hồi phục tinh thần, thì nghe thấy Thẩm Lệ nói: “Vậy thì chúc anh hạnh phúc nhé!”
Ế?
Đã bắt đầu chúc phúc rồi ư?
Cố Mãn Mãn nhìn Thẩm Lệ, sau đó lại quay sang nhìn Đào Triển Minh.
“Cảm ơn.” Đào Triển Minh nghiêm túc đáp lại.
Cố Mãn Mãn thật lòng cảm thấy, mình vẫn chỉ là một đứa trẻ con, không có cách nào theo kịp suy nghĩ của hai người này.
Thẩm Lệ hoàn toàn không biết Cố Mãn Mãn đang suy nghĩ, tưởng tượng cái gì trong đầu, cô nhìn thoáng qua thời gian, cảm thấy phía bên Cố Chi Dân có lẽ cũng sắp kết thúc rồi, cho nên quay sang hỏi Cố Mãn Mãn: “Em làm sao mà đến đây thế? Đợi lát nữa, có lẽ chị sẽ về cùng với anh họ em, em muốn đi cùng không?”
“Em…”
Cố Mãn Mãn vừa mới mở miệng, lập tức bị Đào Triển Minh cắt ngang: “Tôi thuận đường, có thể đưa cô Cố về một đoạn.”
Cố Mãn Mãn: “A?”
Mặc dù Cố Mãn Mãn biết Đào Triển Minh là một tên đạo đức giả, hôm nay anh ta cũng nói chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không thân quen đến mức có thể đưa cô về nhà chứ?
Cố Mãn Mãn suy nghĩ một chút, cảm thấy Đào Triển Minh tám chín phần là đang giận dỗi.
Do đó, cô ta từ chối Đào Triển Minh: “Không cần đâu… tôi ngồi xe của anh họ, đi cùng chị tiểu Lệ là được rồi.”
“Đừng làm phiền họ, họ và cô không thuận đường.” Giọng nói của Đào Triển Minh nặng thêm mấy phần, trong giọng nói ẩn chứa tia không vui.
Cố Mãn Mãn càng chắc chắn Đào Triển Minh đang hờn dỗi, Cố Chi Dân là anh họ của cô ta, mà Thẩm Lệ lại là nghệ sĩ của cô ta, đừng nói là đưa về nhà, cho dù cô ta vào nhà ăn nhờ ở đậu thì cũng không phiền phức gì cả.
Ngược lại, để Đào Triển Minh đưa cô ta về nhà mới thật sự là phiền phức!
Cố Mãn Mãn đắn đo nói: “Tôi và anh có lẽ cũng không thuận đường lắm đâu!”
“Tôi nói thuận đường thì chính là thuận đường.” Giọng điệu của Đào Triển Minh đã lấy lại sự ấm áp ngày thường, nhưng càng khó từ chối hơn so với tia không vui ban nãy.
Cố Mãn Mãn cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, thật sự không dám nói ra lời tư chối nữa, cho nên đành rủ mắt xuống, nói: “Vậy được rồi, làm phiền anh…”
“Không phiền.” Đào Triển Minh cuối cùng cũng giống như đã hài lòng, lộ ra ý cười.
Thẩm Lệ nhận được tin nhắn Messenger của Cố Chi Dân: “Kết thúc rồi, anh xuống dưới tìm em.”
Thẩm Lệ phản hồi lại: “Được.”
Trong lòng cô tính nhẩm một chút thời gian Cố Chi Dân xuống quán bar, nhiều nhất chưa đến mười phút.
Nhưng cô đợi đến tận hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy Cố Chi Dân.
Cô không yên tâm, gửi tin nhắn cho Cố Chi Dân: “Anh xuống dưới chưa? Đang ở đâu rồi?”
Cố Chi Dân: “WC.”
Thẩm Lệ cau mày, bình thường Cố Chi Dân không có thói quen gọi “WC”.
Cô lại hỏi: “Anh ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy ư?”
Phía bên Cố Chi Dân không trả lời lại, đợi mấy phút cũng không thấy phản hồi.
Bình thường Cố Chi Dân không bao giờ lờ đi tin nhắn của cô như vậy.
Cô lo lắng đứng dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Mãn Mãn, nói: “Chị đi tìm Cố Chi Dân trước.”
Sau đó lại quay sang phía Đào Triển Minh nói: “Mãn Mãn giao cho anh, làm phiền anh rồi.”
Đào Triển Minh khẽ gật đầu.
Thẩm Lệ đi ra khỏi quán bar, cũng không xác định được Cố Chi Dân đang ở phòng vệ sinh của tầng mấy, cho nên cô quyết định tìm từ phòng vệ sinh của quán bar trước.
Hay quá