Mạc Đình Kiêu cũng được xem là một huyền thoại.
Có thể ngồi nói chuyện với Mạc Đình Kiêu là điều mà người thường không dám nghĩ đến.
Không giống với Cố Tri Dân, mặc dù Cố Tri Dân là ông chủ của Thịnh Hải, nhưng vì anh ta thường sử dụng Facebook, lại hay tham dự nhiều hoạt động khác nhau, nhiều người vẫn có thể nhìn thấy anh ta, vì vậy anh ta dường như không khó “với” tới đến thế.
Còn Mạc Đình Kiêu, anh chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến mọi người cảm thấy không thể “với” tới, càng không dám đến gần.
Khác với hào quang mạnh mẽ của Mạc Đình Kiêu, Hạ Diệp Chi có vẻ ngoài hiền lành và xinh đẹp, hơn nữa còn vô cùng dễ gần.
"Xin chào biên kịch Hạ, tên tôi là Kính Giai Nguyệt." Kính Giai Nguyệt là một người có EQ cao, thấy những người ở trước mặt đều gọi là biên kịch Hạ, cô gọi theo.
Hạ Diệp Chi nhìn Kính Giai Nguyệt với ánh mắt ân cần: "Tôi đã xem chương trình của cô, cô còn xinh hơn."
"Tôi rất lấy làm vinh dự!" Kính Giai Nguyệt bắt tay Hạ Diệp Chi rồi cúi đầu: "Tôi cũng đã xem ‘Mất Thành’ của cô và tôi thực sự thích nó, cái chết của lão Vương đến hiện tại vẫn khiến tôi khó thốt lên lời..."
Tiêu Văn nhìn xung quanh thấy mọi người đang cười nói, Thẩm Lệ đứng bên cạnh xem Hạ Diệp Chi nói chuyện với Kính Giai Nguyệt, cô cảm thấy hơi lạc lõng, bèn đi tới chỗ Thẩm Lệ.
"Nhân khí của người bạn tốt này của cô xem ra hơn cô nhiều đấy nhỉ."
"Đúng thế, vừa xinh đẹp vừa tài năng, thật khó để khiến mọi người không thích."
Thẩm Lệ đang có tâm trạng tốt, nên ngay cả khi cô nghe thấy sự khiêu khích trong lời nói của Tiêu Văn, cô cũng không thèm để tâm.
Tiêu Văn đã đánh giá thấp tình cảm giữa cô và Hạ Diệp Chi rồi.
Cô và Hạ Diệp Chi đã biết nhau hơn mười năm, từng bước từng bước đi tới được ngày hôm nay, chứng kiến Hạ Diệp Chi ngày càng hạnh phúc, cô vui mừng còn không kịp, làm gì có chuyện ghen tị với cô ấy chứ.
Tiêu Văn nói với giọng chua lè: "Còn không phải là do may mắn à.”
Thẩm Lệ cong môi: "May mắn không phải ai cũng có được đâu."
...
Mọi người sau khi giới thiệu xong xuôi rồi ngồi xuống.
Hạ Diệp Chi ngồi ở phía đối diện với Thẩm Lệ, hai người nhìn nhau, và rồi ngầm rời tầm mắt đi.
Kính Giai Nguyệt cất tiếng nói: “Nếu mọi người đều đã đến đủ rồi, bây giờ chúng ta xem cuộc sống của mọi người thôi nào.”
Video được phát đầu tiên là của Kính Giai Nguyệt và La Triệt, hai người họ có tính giải trí rất cao, cả đoạn video đều bày trò cười.
Kính Giai Nguyệt đứng dậy và cúi đầu nghiêm túc: "Khiến mọi người chê cười rồi."
Video thứ hai là của Vũ Tường.
Trong video, Vũ Tường cư xử rất đúng mực, đây chính là cuộc sống bình thường của một nam sinh.
Kính Giai Nguyệt đưa tay hướng về phía Cố Tri Dân và Tiêu Văn: "Tiếp theo, chính là cuộc sống thường ngày của giám đốc Cố và Tiêu Văn rồi."
Hạ Diệp Chi không nhịn được mà liếc Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ dùng tay miết ly nước rồi xoay nhẹ, tầm mắt nhàn nhạt nhìn phía màn hình lớn.
Địa điểm quay xem ra là văn phòng của Cố Tri Dân.
Cả video Cố Tri Dân không nói nhiều lắm, toàn bộ quá trình đều là giọng nói của Tiêu Văn.
"Tri Dân, em muốn uống nước."
"Tri Dân, em muốn ăn bánh."
"Tri Dân, em muốn ăn trái cây."
"Tri Dân, em muốn ra ngoài đi dạo..."
Mà Cố Tri Dân đã hoàn thành tốt vai trò của một người "bạn trai đa – zi - năng", bất kể Tiêu Văn nói cái gì, anh ta đều dịu dàng nói “Được”.
Video kết thúc cả căn phòng im lặng.
Vẫn là Kính Giai Nguyệt đã phá vỡ sự im lặng ấy: "Ghen tị quá đi, giám đốc Cố tốt thật đấy..."
La Triệt thuận tiện đưa cốc nước cho Kính Giai Nguyệt: "Em yêu, nào, uống nước đi."
Kính Giai Nguyệt giả vờ khịt mũi giận dữ, phớt lờ La Triệt, cười cười hỏi Thẩm Lệ: "Chị Thẩm, sau khi xem xong cuộc sống thường ngày của giám đốc Cố và Văn Văn, có phải chị cảm thấy rất ngưỡng mộ, muốn tìm một người bạn trai?"
Hay quá