Lúc trước Thẩm Lệ rất hay nổi nóng.
Đương nhiên cũng không thể trách cô, tất cả đều là do Cố Tri Dân cưng chiều mà ra.
Thẩm Lệ hừ lạnh, đổ trách nhiệm cho Cố Tri Dân: “Bớt đổ thừa cho em đi, là tự anh không muốn hút.”
“Được được được, là tự anh không muốn hút nữa.” Cố Tri Dân không đôi co với cô, dùng giọng điệu nhấn mạnh, ra vẻ rộng lượng, thật ra là đang trêu chọc cô.
Nếu tiếp tục cãi, không biết bao giờ mới dừng được.
Thẩm Lệ nhìn di động, sắp hai giờ rồi, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân: “Về nhà thôi!”
Cố Tri Dân lái xe vào hầm gara, hai người ở cùng một tòa nhà, đi vào thang máy dưới gara lên lầu.
Thẩm Lệ ở tầng thấp hơn Cố Tri Dân, đến nhà Thẩm Lệ rồi, cô quay sang nhìn Cố Tri Dân: “Có muốn vào nhà em ngồi chơi chút không?”
Mắt Cố Tri Dân tối xuống: “Em đang mời anh à?”
Chữ “mời” này được nói ra từ miệng của hai người khác nhau, có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Lệ chỉ thuận miệng nói, nhưng mà khi Cố Tri Dân nói ra, lại có thêm một ý nghĩa sâu xa khác.
Thẩm Lệ không biết nên tức hay nên cười, tay chống nạnh, khiêu khích nhìn anh: “Em mời anh, anh dám đến không?”
Cửa thang máy mở ra rồi khép lại.
Cuối cùng, Cố Tri Dân vươn tay vỗ đầu Thẩm Lệ, giọng điệu giống như đang dỗ dành cô: “Ngoan, diễn viên nữ nên đi ngủ sớm.”
Anh rất muốn, nhưng anh không dám.
Từ từ thôi.
Thẩm Lệ lắc đầu, ném tay anh ra, mặt mày ghét bỏ: “Lôi thôi.”
Nói xong thì nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.
Giọng nói tức giận của Cố Tri Dân vang lên ở phía sau.
“Thẩm Tiểu Lệ, em nói lại lần nữa thử xem!”
Nhưng mà cửa thang máy đã đóng lại di chuyển lên tầng trên, Cố Tri Dân không có thẻ phòng nên cũng không có cách nào vào tầng lầu của Thẩm Lệ nữa.
Thẩm Lệ cứ tưởng một thân một mình sẽ ngủ ngon.
Nhưng mà lại nằm mơ suốt một đêm, còn là giấc mơ không đầu không đuôi nữa chứ.
Sáu giờ sáng hôm sau đã thức dậy.
Cô đang được nghỉ phép, mấy hôm nay định về nhà cha mẹ, tủ lạnh không có thức ăn gì hết.
Thẩm Lệ không ngủ được nữa, chuẩn bị đi mua đồ ăn.
Chợ sáng rất náo nhiệt, Thẩm Lệ đứng ở cửa nhìn lướt qua, đi đến cửa tiệm bán đồ ăn sáng ở đối diện ăn sáng xong rồi mới từ từ bước vào chợ bán thức ăn.
Đồ ăn buổi sáng còn rất tươi, Thẩm Lệ thấy cái gì cũng muốn mua, rất nhanh cô đã không xách nổi nữa.
Cô lái xe đến đây, đi đến bãi đỗ xe tìm được xe của cô rồi, bỏ đống bao lớn bao nhỏ trong tay sang một bên, mới có tay rảnh để lấy chìa khóa.
Đằng sau có tiếng bước chân, chưa đi được mấy bước đã ngừng lại.
Có người đứng phía sau cô.
Thẩm Lệ đã cầm được chìa khóa xe, cô dừng một chút, đột nhiên xoay đầu lại.
Người đứng phía sau thấy cô quay đầu qua mới chậm chạp lên tiếng: “Thẩm Lệ.”
Là Tiêu Văn.
Chuyện này là Thẩm Lệ có hơi cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời nó lại nằm trong dự đoán của cô.
Ngoài ý muốn là bây giờ mà Tiêu Văn còn dám đi lung tung trên phố.
Nằm trong dự đoán là, Tiêu Văn vẫn luôn xem cô là kẻ thù, hơn nữa Tiêu Văn lại luôn có ý xấu, bây giờ bị ép đến đường cùng, rất có khả năng sẽ đổ hết tất cả mọi thứ lên người cô.
Cô đã từng gặp qua rất nhiều người như thế này rồi, Hạ Hương Thảo cũng là một trong số đó.
Thẩm Lệ hoàn toàn làm lơ cô, lấy chìa khóa xe mở khóa.
Tiêu Văn lại xông lên như phát điên, trong lòng Thẩm Lệ hoảng sợ, nhanh chóng né tránh.
Nhưng mục tiêu của Tiêu Văn không phải co, Tiêu Văn đứng chắn trước đầu xe, không cho cô vào: “Thẩm Lệ, tôi cầu xin cô, cô giúp tôi được không? Tôi không còn đường để đi nữa rồi, cô cho tôi gặp Tri Dân đi, anh ấy yêu tôi như vậy, chỉ cần anh ấy nhìn thấy tôi, nhất định sẽ tha thứ cho tôi...”
Hay quá