Đối với sự phản bác của Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi cũng không vội tranh biện, chỉ là mỉm cười nhìn cô, không nói không rằng, nhưng lại khiến Thẩm Lệ cảm thấy không có chỗ nào để lánh nạn nữa.
Ánh mắt Thẩm Lệ lập loè tránh né, cuối cùng thì rũ mắt xuống, từ bỏ sự đấu tranh vô dụng.
Hạ Diệp Chi tiếp tục nói: “Tình cảm vốn đã không phải là chuyện có thể tuỳ ý khống chế được, nếu không thì trên đời này đã không có nhiều người thương tâm như vậy rồi.”
Thẩm Lệ vẫn không nói gì, cô rũ mắt xuống, thần sắc chán nản mà bất lực.
“Tiểu Lệ, cậu nhìn tớ và Mạc Đình Kiên đi, trước đây cậu nói rất hâm mộ bọn tớ, nhưng cậu cũng biết đó, tớ và Mạc Đình Kiên không phải là đột nhiên hạnh phúc được, bọn tớ đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt, mới có được hạnh phúc của ngày hôm nay, hạnh phúc cũng có mặt trái, mặt trái có thể là những chuyện không tốt, nhưng đừng có sợ, tình yêu có thể chiến thắng tất cả mà.”
Hạ Diệp Chi bây giờ rất ít khi nhớ lại những chuyện trước đây, có thể là đang sống quá đỗi hạnh phúc, cô phải cẩn thận nhớ lại một lúc lâu mới có thể nhớ đến những chuyện đó đã xảy ra như thế nào, xảy ra vào lúc nào, xảy ra cùng với ai.
Thẩm Lệ mím mím môi, thanh âm có hơi khàn: “Cậu thật ra luôn dũng cảm hơn tớ, kể từ khi bắt đầu, cậu đã cứu tớ ra khỏi tay của đám người đó.”
Tính cách của Hạ Diệp Chi tốt, là người mà thoạt nhìn trông rất dễ ức hiếp, nhưng có rất nhiều lần, lúc bọn họ gặp chuyện, đều là do Hạ Diệp Chi kéo cô đi về phía trước.
Cô có thể trở thành bạn tốt nhất với Hạ Diệp Chi, vốn không chỉ là vì Hạ Diệp Chi đã cứu cô ở ngôi trường cũ, mà là bởi vì trên người của Hạ Diệp Chi có sự kiên nghị và dũng cảm mà cô khao khát.
Hạ Diệp Chi cười phụt: “Đó cũng là bởi vì có cậu ở đằng sau tớ, mà tớ thì hoàn toàn tín nhiệm cậu, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cậu đều sẽ gánh vác giúp cho tớ, cho dù cậu gánh không nổi đi nữa tớ cũng sẽ gánh giúp cậu, cho nên tớ mới có tự tin như vậy, mới trở nên dũng cảm như vậy.”
“Cậu thật sự nghĩ như vậy sao.” Thẩm Lệ đột nhiên ngước mắt lên, cô không có ngờ, cô đối với Hạ Diệp Chi mà nói vậy mà lại có tác dụng lớn như vậy.
Thẩm Lệ lúc này giống như là một đứa trẻ vừa bất lực mà cũng vừa tràn đầy nghi ngờ bản thân mình, Hạ Diệp Chi nhìn cô với ánh mắt kiên định: “Phải đó, bởi vì biết tớ không có đơn độc một mình, cho nên tớ mới dũng cảm như vậy, tớ biết là đằng sau có cậu mà.”
“Cùng một đạo lý, trong lòng cậu rõ ràng là yêu Cố Tri Dân, nhưng cậu lại lựa chọn kết thúc tất cả, đó là bởi vì trong tiềm thức, cậu cảm thấy Cố Tri Dân sẽ không gánh vác cho cậu, bởi vì năm đó anh ta dứt áo ra đi, khiến cho cậu cảm thấy không thể nào tín nhiệm anh ta được nữa. Ngày này qua tháng nọ, cậu đã xây dựng một vách tường vững chắc trong đáy lòng mình, mà vách tường đó là đặc biệt chỉ xây dựng cho Cố Tri Dân, cho dù trong lòng cậu có cảm động, cũng càng sợ bản thân mình sẽ đi trên vết xe đổ, cho nên mới chọn dùng cách xua đuổi Cố Tri Dân để bảo vệ bản thân mình.”
Đầu của Thẩm Lệ, đột nhiên cúi rất thấp.
Bởi vì, Hạ Diệp Chi đã nói đúng rồi.
Hai người quen biết hơn mười năm, cùng nhau đi qua thanh xuân dài đằng đẵng, cùng nhau trưởng thành từ những thiếu nữ liều lĩnh đến những người lớn chín chắn, Hạ Diệp Chi hiểu rõ tính cách của cô, cũng có thể nhìn thấu cô triệt để.
Cô tìm cho mình nhiều lý do như vậy.
Nói cái gì mà phải kết thúc tất cả mà nhìn về phía trước, rồi nói cái gì mà phải đặt dấu chấm hết cho quá khứ, rồi nói cái gì mà nên có cuộc sống của riêng mình…
Tóm tắt của rất nhiều lời bào chữa này, cũng chỉ là hai chữ, chính là---Sợ hãi.
Cô quá sợ đi vào vết xe đổ rồi.
Quá sợ những chuyện ban đầu sẽ lặp lại một lần nữa.
Cô đã từng có biết bao nhiêu sự tự tin, thì sau chuyện đó, cô lại có bấy nhiêu sự nghi ngờ mình.
Sinh nhật 18 tuổi năm đó, cô lừa Cố Tri Dân đến khách sạn chuốc say.
Cô đưa ra cái quyết định này cũng chỉ mất có thời gian một ngày.
Nhưng lại dùng mười năm sau để trả giá cho cái quyết định này.
Hay quá