Sau khi mấy người Kính Giai Nguyệt rời khỏi, trong phòng bao ngoài Tiêu Văn thì đều là người của mình.
Người không liên quan đều đã đi gần hết, Cố Tri Dân cũng không kiêng dè quá nữa, nhìn Mạc Đình Kiên: “Mấy cậu cũng giấu kín ghê nhỉ, trước đó thật sự không có chút tin tức gì luôn, tôi cũng đến hôm nay mới đoán được khách quý cuối cùng có thể là các cậu…”
Tiêu Văn lập tức phụ hoạ theo: “Đúng thế Tổng Giám đốc Mạc, trước đó tôi và Tri Diễn vẫn luôn đoán là ai đấy, cực kỳ tò mò luôn.”
Mạc Đình Kiên không thèm nhìn Tiêu Văn một cái, ngẩng đầu liếc Cố Tri Dân: “Tôi không giấu, là tổ chương trình muốn giấu.”
Tổ chương trình có nằm mơ cũng không ngờ Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi muốn tham gia.
Lúc đó khi biết Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi muốn tham gia, cả tổ chương trình đều nhốn nháo cả lên, sau đó bèn ra kế hoạch khách quý, luôn không công bố nhóm khách mời cuối cùng là Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Lấy những cái này làm mồi câu.
Mà nó thật sự đã gợi lên lòng tò mò của người xem.
Thẩm Lệ gật đầu: “Có thể hiểu được, nếu tôi là người tổ chương trình, một cái chiêu lớn như vậy, chắc chắn tôi cũng sẽ để tới cuối mới công bố.”
Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi cũng là người từng lên hot search.
Mạc Đình Kiên không hoạt động quanh năm trong tầm mắt của người lướt web như Cố Tri Dân, nhưng cũng là một người đàn ông trong truyền thuyết.
Mỗi một người đều có ham muốn nhìn trộm.
Đều sẽ tò mò với cuộc sống của người khác.
Mạc Đình Kiên nhìn Thẩm Lệ một cái, hờ hững nói: “Chương trình có hiệu quả là được.”
Anh nói xong, lại cúi đầu lột vỏ tôm cho Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ khó hiểu nghiêng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, trong mắt đều là ý “Mạc Đình Kiên còn quan tâm hiệu quả chương trình à”?
Hạ Diệp Chi cười: “Chương trình mình đầu tư, được nhiên phải quan tâm rồi.”
“Phải nhỉ.” Nhưng đáy lòng Thẩm Lệ cũng không tin tưởng lắm, cứ cảm thấy chuyện này hơi lạ.
Tiêu Văn ở một bên giận đến sắp nghiến răng.
Khi nãy cô ta phụ hoạ Cố Tri Dân nói chuyện với Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên còn không thèm nhìn cô ta một cái, nhưng anh lại còn để ý tới Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên này rõ ràng là khinh thường cô ta!
Rõ ràng cô ta đã là bạn gái của Cố Tri Dân rồi, Mạc Đình Kiên dựa vào cái gì mà khinh thường cô ta, còn Thẩm Lệ cũng chỉ là bạn của Hạ Diệp Chi mà thôi!
Nhưng hoàn toàn không có ai quan tâm vẻ mặt và tâm trạng của Tiêu Văn.
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi nhỏ giọng nói chuyện, Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân tán gẫu câu được câu không, chỉ có một mình Tiêu Văn ngồi cứng đờ tại chỗ.
…
Kết thúc bữa tiệc, Thẩm Lệ muốn về nhà nghỉ ngơi, sau đó buổi tối chạy lịch trình xong lại phải về phim trường.
Cố Mãn Mãn lái xe đến đón cô, đón được người lập tức rời đi, Mạc Đình Kiên tiện thể ở lại Kim Hải kiểm tra sổ sách, Hạ Diệp Chi ở lại với anh.
Cố Tri Dân đến bãi đỗ xe lái xe tới, kéo cửa sổ xuống kêu Tiêu Văn đứng bên ngoài: “Lên xe đi.”
“Cửa xe không mở, em lên xem kiểu gì chứ!” Vì lúc trước khi ăn cơm bị đối xử lạnh nhạt, nên bây giờ Tiêu Văn vẫn còn tức giận, bèn trút giận lên người Cố Tri Dân.
Bàn tay đang nắm bánh lái của Cố Tri Dân hơi buông lòng, ngón trỏ khớp xương rõ ràng gõ lên bánh lái, từng cái từng cái, đầy ý không kiên nhẫn.
Gần đây Tiêu Văn ngày càng to gan.
Thậm chí còn dám nổi giận với anh.
Loại phụ nữ này, ngu ngốc như heo, chỉ cho cô ta tiêu chút tiền, giả vờ một chút, cô ta lập tức không biết bản thân mình là ai rồi.
Tiêu Văn thấy Cố Tri Dân không nhúc nhích, mất kiên nhẫn rống to với anh: “Ngơ ngác cái gì, mau xuống mở cửa xe cho em!”
Thẩm Lệ quay lại lấy đồ mới dừng xe lại, đúng lúc nghe thấy những lời này của Tiêu Văn.
Hay quá