Ánh mắt Mạc Đình Kiên bình tĩnh, vì vậy không hề thu hút sự chú ý của Thẩm Lệ.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, hai người nhìn vào mắt nhau, cả hai đều không nói gì, mỗi người tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
…
Hôm sau.
Có người bạn nối khố tổ chức tiệc, nói rằng muốn ăn uống cùng nhau, người bạn đó còn mời cả Giang Vũ Thừa.
Thẩm Lệ nhớ đến trước kia Cố Tri Dân đã nói, chuyện “tự sát” lần này của Giang Vũ Thừa không đơn giản như vậy, nên muốn gặp mặt Giang Vũ Thừa, tìm hiểu sự tình.
Vì vậy, cô cũng đi tham gia buổi họp mặt.
Cố Mãn Mãn biết Thẩm Lệ sắp đi tham gia họp mặt, đặc biệt lái xe qua đón cô đi chung.
Trên đường, Cố Mãn Mãn hỏi Thẩm Lệ rằng: “Anh họ cũng đi hả?”
“Không biết nữa.” Thẩm Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ nói.
Cố Mãn Mãn ngoái đầu nhìn Thẩm Lệ, cô muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại cảm thấy không biết nên nói gì, đành không mở miệng.
Rất nhanh đã đến nhà hàng tổ chức họp mặt.
Việc Thẩm Lệ bị thương, trước đây đã từng lên hot search, vì vậy những người bạn đó nhìn thấy tình trạng của Thẩm Lệ cũng không cảm thấy bất ngờ, mà đều quan tâm cô, từ sớm đã đợi ở cửa chờ cô đến.
Sau khi cô vào phòng bao, bạn bè đều tụm lại, mồm năm miệng mười hỏi thăm tay của cô.
“Cánh tay này của cậu không sao chứ?”
“Nhìn có vẻ không nghiêm trọng…”
“Cái mặt nhỏ nhắn này gầy đi rồi… lát nữa anh đây gọi cho cậu món canh chân giò lớn bồi bổ…”
Thẩm Lệ nhẫn nại trả lời từng câu, cuối cùng, bọn họ đã chuyển sang chủ đề khác.
Giang Vũ Thừa đến hơi muộn, lúc anh ta đến, cơ bản mọi người đã đến đủ.
Anh ta vừa đi vào, Thẩm Lệ đã liếc qua, anh ta cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Lệ nên đi sang ngồi cạnh cô.
“Tay em…” Ánh mắt Giang Vũ Thừa liếc tới cánh tay đang băng bó của cô.
“Không có gì.” Sau khi Thẩm Lệ trả lời, lại hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”
“Anh cũng không sao, chỉ sặc chút nước thôi, sặc đến nỗi ngất đi, bây giờ đã không sao từ lâu rồi.”
“Điều tra ra là ai đẩy anh chưa?” Thẩm Lệ đè thấp giọng, hỏi nhỏ anh.
Cô vừa hỏi tới, Giang Vũ Thừa đã hiểu ra, là Cố Tri Dân đã nói chuyện đó cho Thẩm Lệ.
“Không có tin tức gì.” Giang Vũ Thừa lắc đầu.
Thẩm Lệ trầm ngâm.
Cô khẽ cau mày, chìm vào suy tư, còn vô cùng chăm chú, cũng không cảm nhận được Giang Vũ Thừa đang nhìn cô.
Giang Vũ Thừa nhìn chằm chằm cô khá lâu, rồi lên tiếng: “Em sao vậy, nhìn có vẻ không vui lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Lệ bỏ lơ câu hỏi này mà hỏi anh: “Ngày đó trong nhà hàng, cái đơn kiểm tra anh đưa tôi là ai đưa cho anh?”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Giang Vũ Thừa hơi không tự nhiên.
Ngày đó, anh ta hẹn Thẩm Lệ ra để đưa cho cô tờ đơn kiểm tra đó, thực ra anh ta nghĩ rằng nếu cô không giúp mình, anh ta sẽ dùng mấy thứ kia đe dọa cô.
Bản thân anh ta không muốn nhớ đến việc mình đã từng đáng khinh như thế.
“Không biết.” Giang Vũ Thừa lắc đầu: “Có người giấu tên gửi cho anh, còn nhắn tin rằng, thứ đó là thật, lúc đó anh đã hồ đồ…”
“Không có chút manh mối nào hả?” Thẩm Lệ cắt ngang lời anh ta.
Cô không có tâm trạng nghe anh ta giải thích, cô chỉ muốn biết là ai đã tra ra chuyện đó.
Sự cố sân khấu lần này, không chỉ Cố Tri Dân cảm thấy đáng ngờ, mà chính cô cũng cảm thấy khả nghi.
Cô đã ra mắt lâu như vậy, những hoạt động từng tham gia, lớn có nhỏ có, cũng phải mấy trăm cái, cũng có lúc xảy ra sự cố sân khấu.
Nhưng sự cố sân khấu bất thường như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Hay quá