Thẩm Lệ thở dài một hơi, cái gì phải đến thì sẽ đến.
Cô biết kiếm tiền không hề dễ.
Chỗ nào cũng muốn “đào hố” cho cô.
Thẩm Lệt rả lời dứt khoát: "Không muốn."
Kính Giai Nguyệt ngạc nhiên đến độ mở to mắt: "Tại sao chứ? Chị nhìn xem giám đốc Cố và Văn Văn ngọt ngào đến thế, đến em nhìn mà còn ngưỡng mộ."
Thẩm Lệ liếc nhìn Cố Tri Dân: "Một người bạn trai mà phải đợi bạn gái mở mồm đòi rồi mới đưa, tôi chả muốn chút nào."
"..."
Nụ cười trên khuôn mặt của Kính Giai Nguyệt đông cứng lại, cô không thể tiếp những lời này, mặc dù chương trình không có kịch bản, nhưng cũng không thể nào tự phát đến mức độ này chứ?
Không ai có thể hiểu nỗi khổ của Kính Giai Nguyệt, đội ngũ chương trình vui vô cùng, những gì họ muốn chính là bầu không khí gay gắt như thế này, chỉ có bạn trai La Triệt vỗ vỗ vai cô để an ủi.
Cố Tri Dân quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ, rồi vặn lại một cách nghiêm túc: “Chó độc thân như cô thì biết quái gì, đây gọi là tình thú!"
Thẩm Lệ hất cằm, không lùi bước mà nói: "Chó độc thân thì làm sao? Anh không cần phải công kích."
"Em vẫn không phục à?" Cố Tri Dân mỉm cười đầy thâm ý, sau đó quay đầu lại, nói to: "Có ai ở đây bảy tám năm rồi mà vẫn không có người yêu không?"
Thẩm Lệ tốt nghiệp trường Điện ảnh và Truyền hình rồi vào giới giải trí đến nay, vừa vặn bảy hoặc tám năm.
Mọi người đều dán mắt vào khuôn mặt của Thẩm Lệ.
Kính Giai Nguyệt cũng nghiêm túc chỉ ngón tay và đếm: "Chị Thẩm, từ lúc vào nghề chị chưa từng yêu đương á?”
Thẩm Lệ bây giờ rất muốn đánh Cố Tri Dân, nhưng vẫn mỉm cười: "Tôi yêu công việc, làm việc khiến tôi hạnh phúc vô cùng."
Mọi người xôn xao bàn luận loạn lên.
Chỉ có Hạ Diệp Chi quay đầu bối rối, hỏi nhỏ Mạc Đình Kiên: "Có chuyện gì vậy? Chương trình này không phải là không có kịch bản sao? Cố Tri Dân đã uống nhầm thuốc à?"
Mạc Đình Kiêu lười biếng dựa vào ghế sofa, thản nhiên nói: "Có lẽ vậy."
Ở bên kia, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân bắt đầu đối đầu với nhau, Hạ Diệp Chi lo lắng nói với Mạc Đình Kiêu: "Anh có chắc rằng sau khi chương trình này kết thúc, hai người này sẽ không trở thành kẻ thù?"
Càng không nói đến chuyện quay lại thời tốt đẹp như ban đầu.
Mạc Đình Kiêu nói với vẻ mặt sâu xa: "Muốn trở thành kẻ thù cũng phải có duyên phận đấy".
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười, len lén đá vào chân Mạc Đình Kiêu
Mạc Đình Kiêu dịch chân, ý cười trên môi càng đậm.
Lúc này, Tiêu Văn bỗng nhiên tăng âm lượng và nói: "Tri Dân, lời này của anh cũng quá độc đoán rồi, mặc dù Tiểu Lệ là nghệ sĩ của công ty anh nhưng cô ấy cũng có quyền riêng tư, cũng không thể để công ty biết hết mọi thứ được, Tiểu Lệ xinh đẹp thế này, làm gì có chuyện không ai theo đuổi chứ."
Trên gương mặt cô ta phảng phất nụ cười, giọng nói lại nhẹ nhàng, sau khi nói xong, cô ta hỏi Thẩm Lệ: "Đúng không, Tiểu Lệ?"
Tiêu Văn dù sao vẫn còn trẻ, ngay cả khi cô ta cố tình làm cho giọng nói của mình dịu dàng hơn, vẫn không thể che giấu mùi thuốc súng trong lời nói của mình, cô ta cố tình nhắm vào Thẩm Lệ.
Kính Giai Nguyệt sợ không dám nói gì.
Nói lỡ lời một cái là đắc tội người ta ngay.
Mặc dù Thẩm Lệ nói chuyện không nhịn ai bao giờ nhưng gần như không có scandal, có thể thấy rằng phía sau cô ấy có bối cảnh.
Tiêu Văn là bạn gái của Cố Tri Dân, mặc dù trong video hai người “show” tình cảm có chút gượng gạo, nhưng trước mắt mà nói vẫn là người mà Cố Tri Dân dẫn dắt.
Trong giới giải trí này, việc nổi giận vì hồng nhan cũng chả phải ít ỏi gì.
Vì thế Thẩm Lệ và Tiêu Văn hai người này, cô chả dám đắc tội với ai cả.
Căn phòng đang im lặng bỗng vang lên giọng nói của Hạ Diệp Chi.
"Tôi nghe nói cô Tiêu là người mới trong ngành giải trí, vừa ra mắt cách đây không lâu."
Tiêu Văn mỉm cười: “Đúng thế ạ, vừa mới ra mắt được hơn một năm.”
Cô ta chính là muốn xem xem, người bạn tốt này của Thẩm Lệ có thể nói giúp Thẩm Lệ lời hay ý đẹp gì chứ.
Hay quá